Khí Vũ Trụ

Chương 278: Nhân Tiên vẫn lạc (2)

Tiểu Vạn Thọ sơn.
Ở đây được gọi là núi, nhưng thực ra thì cũng không được tính là núi, nó tương đương với một cái trấn mà thôi. Sở dĩ có cái tên này, là do nơi này sản sinh ra một linh quả vô cùng nổi tiếng tên là Uẩn Thần Quả. Nhiều năm trước, không biết có bao nhiêu tu sĩ Kim Đan đến đây tìm Uẩn Thần Quả.
Cái tình cảnh vô cùng náo nhiệt đó, cực kì giống lúc Vạn Thọ sơn Ngũ Trang quan tổ chức đại hội Nhân Sâm Quả. Lâu dần, mọi người đổi thành gọi nơi đây là Tiểu Vạn Thọ sơn. Mà cũng bởi vì náo nhiệt như vậy, mới tạo thành một cái trấn.
Nhưng mà có nhiều Uẩn Thần Quả như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào chịu nổi toàn bộ người Nguyên Châu đổ về, qua thời gian dài, Tiểu Vạn Thọ sơn cũng không thể lấy ra nhiều Uẩn Thần Quả được.
Về sau, trong một lần Uẩn Thần Quả chín, vô số tu sĩ chen chúc đến cướp đoạt, cuối cùng tất cả mọi người đỏ mắt, kết quả tất cả mọi người điên cuồng giết loạn ở Tiểu Vạn Thọ sơn. Theo như ghi chép trong lịch sử Nguyên Châu, một lần đó tu sĩ chết đi ở Tiểu Vạn Thọ sơn khoảng hơn mười mấy vạn. TRận chiến đó đã nhuộm cả bùn đất Tiểu Vạn Thọ sơn thành màu đỏ.
Sau trận hỗn chiến đó, Tiểu Vạn Thọ sơn bắt đầu xuống dốc. Bởi vì toàn bộ cây Uẩn Thần Quả đã bị thuật pháp phá hủy, nơi này sẽ không bao giờ có một Uẩn Thần Quả nào nữa.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố đang đứng bên ngoài Tiểu Vạn Thọ Sơn, nhìn Tiểu Vạn Thọ Sơn tựa như một mảnh phế tích, trong lòng cũng cảm thán không ngừng, con đường tu tiên quá gian nan. Nếu như năm đó hắn cũng có mặt ở đây, khó đảm bảo hắn sẽ không tham gia cướp đoạt. Chỉ một trận hỗn chiến thôi mà đã chết đi hơn mười vạn người, điều này rõ ràng có chút không bình thường. Chỉ một Uẩn Thần Quả chắc hẳn còn chưa đến mức khiến đông đảo tu sĩ liều mạng cướp đoạt, huống chi còn có hơn mười vạn người chết?
Lam Tiểu Bố không phải muốn đến Tiểu Vạn Thọ sơn, hắn muốn đến tiên thành Đệ nhất ở Nguyên Châu Nam Bộ, Thiên Ngấn tiên thành. Nghe nói Thiên Ngấn tiên thành có tỷ lệ xuất hiện Uẩn Thần Quả rât lớn, Lam Tiểu Bố muốn nhanh chóng bước vào Hóa Đan cảnh, cho nên hắn không muốn đến chỗ khác tìm Uẩn Thần Quả. Trên người hắn còn có linh thảo quý giá hơn Uẩn Thần Quả, chỉ cần Thiên Ngấn tiên thành có Uẩn Thần Quả, hắn có thể giao dịch được.
Hắn xuất hiện ở Tiểu Vạn Thọ sơn, đó là do hắn đã đọc được trong ghi chép về Nguyên Châu, biết đến nơi này, cho nên khi đi ngang qua Tiểu Vạn Thọ Sơn, hắn cố ý bước đến nhìn nơi đã từng sản sinh ra Uẩn Thần Quả này.
Tình hình trong Tiểu Vạn Thọ sơn như thế nào, Lam Tiểu Bố cũng không tính đi vào. Hắn đến đây chỉ là vì tò mò, còn có một chút hâm mộ đối với Vạn Thọ sơn Ngũ Trang.
Nếu có một ngày hắn thật sự có cơ hội rời khỏi Nguyên Châu, tiến vào vũ trụ Đại Hoang, không biết có thể nhìn thấy Ngũ Trang quan thật không. Nếu như vũ trụ Đại Hoang thật sự có Ngũ Trang quan, hắn nhất định phải đi nhìn Trấn Nguyên Tử đại lão. Đương nhiên, điều làm hắn hâm mộ hơn là Nhân Sâm Quả. Quả gì mà ngửi một cái có thể sống 360 tuổi, ăn một quả sống đến 47.000 năm chứ?
Thọ Nguyên Quả trên người hắn, ăn một quả có thể sống thêm hai mươi năm, đây đã là một trong những bảo vật cao cấp nhất ở Nguyên Châu, thật sự không thể nghĩ ra được Nhân Sâm Quả là bảo vật cấp bậc nào.
“Đi thôi, Cổ Đạo, chúng ta cần đi tìm Uẩn Thần Quả…” Đừng bên ngoài Tiểu Vạn Thọ sơn nhìn một lúc lâu, Lam Tiểu Bố mới cảm thán, vỗ một cái vào đầu Cổ Đạo.
Cổ Đạo lại gầm nhẹ một tiếng, sau đó dùng chân bới bới bùn đất, sau đó lại gầm nhẹ.
Có ý gì thế này? Lam Tiểu Bố khó hiểu nhìn Cổ Đạo, trong mắt Cổ Đạo vô cùng lo lắng, sau đó lại bới bới bùn đất. Tựa như nghĩ đến cái gì đó, nó lắc người làm rơi một viên linh thạch trong túi trữ vật ra, nhét xuống chân, sau đó lại bới bới.
“Ngươi nói là trong này có linh thạch?” Lam Tiểu Bố tỉnh ngộ.
Cổ Đạo gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Lam Tiểu Bố nhíu mày, gia hỏa này không biết nói chuyện, cũng không biết truyền đạt ý thức, thật là tốn tế bào não.
Chờ chút, Lam Tiểu Bố nghĩ dến chuyện Cổ Đạo có thể sử dụng túi trữ vật, hắn là có thần niệm, có thần niệm thì có thể truyền đạt ý thức mà.
Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố lấy từ trong nhẫn ra một cái ngọc giản giới thiệu về linh thú. Rất nhanh hắn đã tìm được đáp án, linh sủng phải nhận chủ mới có thể thông qua ý niệm truyền đạt tin tức với chủ nhân. Cổ Đạo vẫn luôn đi theo hắn, là thú cưng của hắn, nhưng chưa từng nhận chủ.
Lam Tiểu Bố cất ngọc giản đi, hắn không định để Cổ Đạo nhận chủ, nói cho cùng thì Cổ Đạo là do Lạc Thải Tư đưa cho hắn. Thần niệm của Lam Tiểu Bố đảo qua, rất nhanh hắn đã cảm nhận được ý thức thần niệm của Cổ Đạo.
Thần niệm của Cổ Đạo không mạnh, nhưng mà Lam Tiểu Bố vẫn hiểu ý của Cổ Đạo, hắn kinh ngạc nhìn Cổ Đạo, “Có phải ngươi nói dưới này có linh mạch?”
Cổ Đạo vội vàng gật đầu.
Trong lòng Lam Tiểu Bố như có lửa đốt, linh mạch đó. Lúc trước nếu như không phải hắn có được một trượng linh mạch, làm sao có thể có được thành tựu như ngày hôm nay?
“Đi, dẫn ta đến chỗ linh mạch đào linh mạch nào.” Lam Tiểu Bố vỗ đầu Cổ Đạo, sau khi nói xong hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Cổ Đạo làm sao ngươi biết được ở đây có linh mạch?”
Trong mắt Cổ Đạo tràn đầy đắc ý, Lam Tiểu Bố hiểu rõ, chỉ sợ đây chính là thiên phú của Cổ Đạo. Gia hỏa này có thể bắt được Ngân Quang Ngư cực kỳ qúy hiếm ở Bất Dạ Hải, phát hiện ra linh mạch cũng không phải chuyện gì lạ.
“Nhanh chóng dẫn ta đến chỗ của linh mạch đi.” Trong lòng Lam Tiểu Bố có chút nôn nóng, trước đó hắn lừa Hỗ Vưu nói Quy Hải gia có được một đâu flinh mạch thượng phẩm. Ngay cả loại cường giả Nhân Tiên như Hỗ Vưu cũng đỏ mắt. Có thể thấy được ở Nguyên Châu, linh mạch khan hiếm như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận