Khí Vũ Trụ

Chương 299: Tất cả đều là những lão già họm hẹm (1)

Trường thương của Lam Tiểu Bố và Kim Hà Tháp của hắn vừa rồi tuyệt đối không phải dùng toàn lực va chạm vào nhau, nếu không thì Hư Không Chân Huyền Thương của Lam Tiểu Bố cũng không thể nào biến hóa nhanh đến như vậy, chỉ mới đảo mắt mà đạo thần thông thứ hai đã đánh ra.
Tiết Nghiệt lại không vững chí, vốn dĩ khi Lam Tiểu Bố nói một câu kia, trong lòng đã có chút vướng mắc, giờ phút này hoàn toàn không phải là đối thủ của Lam Tiểu Bố, hắn chỉ muốn nhanh chóng lùi về sau.
Chiêu Lam Tiểu Bố vừa thi triển chính là Thất Phách Đệ Nhất Trảm, Thiên Xung Trảm. Thất Phách Trảm hắn vẫn còn chưa tu luyện, thế nhưng lại có thể thi triển đệ nhất trảm vô cùng nhuần nhuyễn, đây là do có liên quan đến Thần Hồn Thứ của hắn. Nếu như Tiết Nghiệt dùng toàn lực chống đỡ, vậy thì đệ nhất trảm của hắn cũng chỉ có thể khiến Tiết Nghiệt bị trọng thương mà thôi. Bây giờ Tiết Nghiệt đang điên cuồng rút lui, Lam Tiểu Bố sao có thể không nắm bắt lấy cơ hội này?
Lần đầu tiên thi triển Thiên Xung Trảm, vào lúc vừa chém ra, Lam Tiểu Bố còn đang thử khống chế môn thần thông này. Sau khi Lam Tiểu Bố phát hiện ra Thiên Xung Trảm thật sự là được tạo ra cho mình sử dụng, hắn sẽ không còn khách khí nữa, chân nguyên cuồng bạo và thần niệm điên cuồng tràn vào Hư Không Chân Huyền Thương, uy lực của Thiên Xung Trảm trong nháy mắt tăng lên gấp 30 lần, cái này còn lợi hại hơn Thần Hồn Thứ rất nhiều.
Tiết Nghiệt vốn còn cảm thấy mình có thể rút lui, lập tức cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, hắn đang thầm mắng Lam Tiểu Bố không biết xấu hổ, thi triển thần thông mà chỉ sử dụng ba phần uy lực, đúng là gian trá vô cùng.
“Đáng chết…” Mộc Dương Chiết là người đầu tiên phát hiện ra Tiết Nghiệt không ổn, hắn nhanh chóng đánh một quyền hư không về phía Lam Tiểu Bố.
Áp chế không gian kinh khủng nghiền ép đến, Lam Tiểu Bố cảm thấy mình hít thở có chút khó khăn, hắn trực tiếp bỏ Hư Không Chân Huyền Thương, đánh một quyền đáp lại.
Oanh! Một quyền này va chạm vào quyền thế của Mộc Dương Chiết, nguyên lực cuồng bạo phản phệ, Lam Tiểu Bố cũng không thể đứng vững được, lập tức bay ngược về sau.
Cũng may thần niệm của Lam Tiểu Bố thật sự quá mạnh, hắn dựa vào Thần Hồn Thuẫn để dừng lại.
Thần niệm lại bộc phát, Hư Không Chân Huyền Thương mang theo một thân máu tươi, rơi vào trong tay Lam Tiểu Bố. Sắc mặt Tiết Nghiệt tái nhợt lùi lại bên người Mộc Dương Chiết, vừa rồi chỉ mới giao thủ mấy chiêu, hắn đã bị trọng thương, thậm chí bảy phách cũng bị xé rách.
Nếu như không phải Mộc Dương Chiết ra tay, khiến Thiên Xung Trảm của Lam Tiểu Bố mất đi hậu kình, hắn đã không còn mạng nữa.
Mặc dù hắn biết lời vừa rồi Lam Tiểu Bố nói chỉ là đang châm ngòi ly gián, nhưng hắn là một Nhân Tiên, đến đây liều chết đánh một trận để làm gì chứ?
Trong lòng Lam Tiểu Bố chấn động, thực lực của Mộc Dương Chiết chỉ sợ mạnh hơn hắn bây giờ một chút, gia hỏa này rốt cuộc có cảnh giới gì vậy? Còn về chuyện vẫn chưa xử lý xong Tiết Nghiệt, Lam Tiểu Bố cảm thấy là do mình vừa mới tu luyện Thất Phách Trảm, vẫn chưa thể khống chế tốt. Nếu không thì có dù Mộc Dương Chiết có can thiệp, hắn vẫn có thể xử lý được Tiết Nghiệt.
Trong lòng Mộc Dương Chiết cũng kinh ngạc, vừa rồi Lam Tiểu Bố vội vàng đánh ra một quyền, chân nguyên hắn đã bị xáo trộn, phải một lúc lâu mới có thể bình ổn lại được. Có thể thấy rõ, lần này may mà một đám người cùng đến, nếu như chỉ có một mình hắn, nói không chừng sẽ bị lật thuyền trong mương.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao Hỗ Vưu và Phong Hàn lại bị giết. Loại thực lực này, đừng nói là hai Nhân Tiên đơn độc chiến đấu, cho dù Hỗ Vưu và Phong Hàn có cùng nhau ra tay, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi con đường chết.
Nhìn về phía Lam Tiểu Bố, trong lòng Mộc Dương Chiết tràn đầy kiêng kị. Mặc dù hắn biết hôm nay muốn giết chết Lam Tiểu Bố là việc rất khó, nhưng mà hắn cũng rõ, nếu như hôm nay không giết Lam Tiểu Bố, vậy thì sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Lam Tiểu Bố, ngươi thật sự rất mạnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã có thể bước vào cảnh giới Nhân Tiên. Nhưng ngươi mạnh hơn nữa thì sao chứ, có thể thoát khỏi sự vây công của Cửu Châu Sơn ta và năm đại tông môn hay sao?” Mộc Dương Chiết làm gì còn dáng vẻ ôn tồn lễ độ trước đó nữa.
Người của tông môn cấp năm không có ai nói chuyện, lúc này chẳng những Mộc Dương Chiết, trong lòng của tất cả mọi người ở đây đều âm thầm kinh hãi. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến Lam Tiểu Bố sẽ mạnh đến như vậy, nếu như sớm biết Lam Tiểu Bố còn mạnh hơn cả Nhân Tiên bình thường, bọn họ tuyệt đối sẽ không sa chân vào vũng nước đục này.
Mộc Dương Chiết nói chuyện lúc này bọn họ chỉ có thể hùa theo ý Mộc Dương Chiết, hai bên tách ra, tựa như muốn ngăn lại tất cả đường lui của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố cười ha ha một tiếng, lần này lại không nhìn Mộc Dương Chiết, mà chỉ vào một nam tử Nhân Tiên mặc trang phục trưởng lão của Sí Tiên Đao Môn, “Ngươi là Lý Mạc Tử trưởng lão của Sí Tiên Đao Môn nhỉ, thật là mất mặt quá đi.”
Nam tử bị Lam Tiểu Bố mỉa mai này chính là một trong hai Nhân Tiên của Sí Tiên Đao Môn, đệ nhất trưởng lão Lý Mạc Tử, giờ phút này hắn nghe thấy Lam Tiểu Bố mỉa mai, lập tức giận dữ, trực tiếp cầm pháp bảo nói, “Lam thành chủ, có phải ngươi cho rằng mình đã vô địch thiên hạ rồi không, Lý Mạc Tử ta bước vào Nhân Tiên cảnh cũng chỉ mới ba trăm năm thôi. Đến đi, để cho ta được lãnh giáo một chút đạo pháp của Lam thành chủ rốt cuộc mạnh đến mức nào.”
Lam Tiểu Bố cười một tiếng, “Muốn đánh nhau thì ta rất hân hạnh, nhưng mà chỉ có một cơ hội mà thôi. Cũng không biết lão già kia của Cửu Châu Sơn có thể ra tay cứu ngươi được hay không. Còn quần ẩu, Bố gia ngươi cũng không sợ. Nhưng mà Cửu Châu Sơn người ta giết đệ tử Tả Tô Bác của Sí Tiên Đao Môn ngươi, mà Sí Tiên Đao Môn ngươi còn đi liếm lòng bàn chân của người ta, đúng là thấp hèn.”
Mộc Dương Chiết dù sao cũng là một soái ca trung niên, bây giờ lại bị Lam Tiểu Bố nói thành lão già họm hẹm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận