Khí Vũ Trụ

Chương 156: Kế hoạch của Lam Tiểu Bố

Hầu Dập cười khổ nói: “Ta lại cõng nồi thay ngươi rồi, nhưng nếu không có ngươi thì mạng nhỏ của ta cũng bỏ lại ở tinh cầu Ngọc Khải. Mặc dù ta đã bước vào cảnh giới Uẩn Đan nhưng khi đối mặt với một tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy vẫn kém rất nhiều. Ta trở về chỉ muốn an lòng hơn mà thôi, ngươi…”
Lam Tiểu Bố giơ tay lên ra hiệu Hầu Dập ngừng lại: “Nếu ta đã quyết định đi cùng với ngươi thì ta sẽ không đổi ý đâu.”
“Được, Hầu Dập ta thật vui khi quen biết một người bạn như ngươi, đi thôi, chúng ta đi liều mạng với đám người cao cao tại thượng kia.” Hầu Dập nắm chặt quyền, hùng dũng nói.
Lam Tiểu Bố phất tay nói: “Không, chúng ta không tới tinh cầu Kim Tuyền.”
Thấy Hầu Dập kinh ngạc nhìn mình, Lam Tiểu Bố cười ha hả nói: “Chúng ta tới chỗ khác, nơi đó gọi là tinh cầu Không Lạc.”
“Muốn dẫn dụ Hắc Tu Trần về tinh cầu Không Lạc sao?” Hầu Dập hỏi, sau đó lắc đầu nói: “Không được đâu, tinh cầu Không Lạc quá mạnh, chỉ cần học phái chiến hạm ra phản công thì không chừng chúng ta sẽ chết mất. Hơn nữa chiếm hạm của chúng ta mới cấp sáu, căn bản không thể tới gần tinh cầu Không Lạc được.”
Lam Tiểu Bố cười nói: “Chúng ta không cần tới quá gần làm gì, chỉ cần công kích trong khoảng cách xa là được. Chắc chắn bọn họ không dám tùy ý phái chiến hạm ra phản công đâu, mà chuyện đầu tiên họ làm chính là vội vàng báo cáo cho Hắc Tu Trần, sau đó mở ra lớp phòng ngự lớn nhất.”
“Tại sao?” Hầu Dập hỏi theo bản năng.
Lam Tiểu Bố nói: “Nếu ngươi là người của tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy, ngươi sẽ nghĩ tới có người dám công kích ngươi sao?”
Hầu Dập lắc đầu nói: “Không biết, đừng nói là tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy, cho dù là tinh cầu Kim Tuyền của ta dưới tình huống đó cũng không có ai dám công kích.”
“Vậy thì đúng rồi, bọn họ cũng nghĩ như vậy cả. Bây giờ có người công kích bọn họ, khẳng định học sẽ cho rằng cường giả nào đó liên thủ đối phó bọn họ, thậm chí còn đang nhân cơ hội không có Hắc Tu Trần ở đó để đối phó họ nữa. Lúc này bọn họ sẽ báo cho Hắc Tu Trần, chỉ cần Hắc Tu Trần trở lại thì chúng ta coi như thành công.”
Dựa theo hiểu biết của Lam Tiểu Bố, tên Hắc Tu Trần kia nhanh nhẹn dẫn người đi công kích một tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp sáu chỉ vì một đứa con trai nuôi. Nên nhớ tên Hắc Tu Trần đó là loại người một tay che trời, không nói tới cố chấp, ít nhất ông ta cũng vô cùng độc đoán, sẽ không cho phép bất kì ai khuyên bảo.
Loại người như này muốn nắm quyền về lâu về dài thì nhất định phải bo bo giữ mình đầu tiên. Giờ hai người họ đột nhiên đi công kích tinh cầu Không Lạc văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy, mà người của tinh cầu đó lại không biết tình hình như thế nào nên phản ứng đầu tiên chính là người tấn công họ rất cường đại. Nói nhảm, không phải người cường đại thì sao lại dám đi tấn công tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy chứ? Không muốn sống hay gì?
Đã có loại phản ứng này, cộng thêm làm nhân viên dưới trướng của người một tay che trời như Hắc Tu Trần thì dĩ nhiên là cầu có công trạng nhưng lại không cầu nổi. Chỉ cần phòng thủ được tinh cầu Không Lạc thì chắc chắn không sao. Nhưng nếu đánh bị đánh tạo thành mai phục hay là bị trúng kế thì ngươi xong rồi.
Nếu lui một bước, cho dù ngươi đánh thắng được người công kích thì đó là chuyện đương nhiên, ngươi phải bảo vệ tinh cầu của ngươi, không phải trách nhiệm của ngươi là đánh lui người công kích hay sao?
Lam Tiểu Bố chưa làm quan bao giờ, nhưng muốn leo chức thì một vài quy tắc hắn vẫn hiểu được.
Hầu Dập vỗ tay nói: “Đúng vậy, không phải chúng ta muốn công kích tinh cầu Không Lạc, mà chỉ muốn tiêu diệt Hắc Tu Trần. Biện pháp hay, đi, chúng ta tới tinh cầu Không Lạc.”
Lam Tiểu Bố vỗ bả vai của Hầu Dập: “Cái này ở quê hương của ta gọi là vây Ngụy cứu Triệu, chúng ta đi công kích tinh cầu Không Lạc, sau đó dẫn dụ đại đế của tinh cầu Không Lạc trở về, chúng ta lén rời Phục Hà núp trong tinh không ám toán đối phương.”
Hai mắt Hầu Dập phát sáng lên, hắn ta giơ ngón tay cái lên với Lam Tiểu bố: “Khẳng định ngươi tới từ một tinh cầu có nồng động linh khí rồi, nếu không sao đầu của ngươi lại dùng tốt thế chứ. Nhưng chuyện ám toán Hắc Tu Trần giao cho ta đi, ta đã bước vào cảnh giới Uẩn Đan, có thể rời khỏi Phục Hà vào trong tinh không trong một giây.”
Lam Tiểu Bố cười ha hả nói: “Hầu Dập, Kim Ô quyết là ta truyền cho ngươi, ngươi Uẩn Đan không lẽ ta chưa Uẩn Đan sao?”
“Ngươi cũng cảnh giới Uẩn Đan?” Hầu Dập trợn lớn hai mắt, khó trách Lam Tiểu Bố có thể ung dung giết chết Lâm Nguyên Tang, hóa ra khi đó Lam Tiểu Bố đã là người tu tiên cảnh giới Uẩn Đan rồi. Trước đó, khi Hầu Dập còn đang điên cuồng tiến công vào cảnh giới Uẩn Đan, dù hắn ta đã biết Lam Tiểu Bố ra lệnh cho Phục Hà dừng lại có một tinh cầu hoang phế một thời gian, nhưng không biết Lam Tiểu Bố đi Uẩn Đan.
“Dĩ nhiên ta đã sớm Uẩn Đan, hơn nữa ta còn có một quả Hoạch bom, cướp từ trong tay Hắc Huân kia. Tới lúc đó ta chỉ cần ném quả Hoạch bom này lên chiến hạm của tên Hắc Tu Trần, khiến cả phi thuyền của ông ta đều bị hủy.” Lam Tiểu Bố đắc ý cầm một quả bom nhỏ nhỏ.
Hầu Dập thở dài nói: “Nếu là dùng thứ này thì chỉ sợ khiến phi thuyền của Hắc Tu Trần động nhẹ một cái cũng khó. Chiến hạm mà Hắc Tu Trần ngồi là chiến hạm cao cấp nhất khoa học kỹ thuật cấp bảy, mà trình độ phòng ngự của nó căn bản phá không nổi. Huống hồ ngươi căn bản không có cách nào tới gần được chiếm hạm của Hắc Tu Trần.”
Hai người cùng trầm mặc, ngay cả Hoạch bom cũng không phá vỡ được lớp phòng ngự thì súng nữu từ, và súng từ quang căn bản không đủ chọc lét.
“Thật ra vẫn còn một biện pháp.” Hầu Dập phá vỡ yên lặng.
“Biện pháp gì?” Lam Tiểu Bố vội vàng dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận