Khí Vũ Trụ

Chương 911: Thăng Tinh Tiên Đình không còn. (2)

Lam Tiểu Bố cầm lấy thẻ bài thân phận tiến vào Ma Huyền Tiên Vực rồi, tên hộ vệ kia mới tung tung túi trữ vật trong tay lên, “Người này thật là giàu có, tiên tinh khen thưởng bỏ ra còn nhiều hơn tiên tinh làm thẻ bài thân phận nữa…”
Nói đến đây, hộ vệ dường như cảm thấy đồng bạn hôm nay có chút không thích hợp, hắn nghi ngờ hỏi, “Khương Nhĩ, hôm nay sao ngươi không nói lời nào cả vậy?”
Tên hộ vệ được gọi là Khương Nhĩ kia nhíu mày nói, “Ngươi có cảm thấy người vừa rồi rất quen mắt hay không, hình như có thêm nhiều râu một chút, cũng phong sương thêm một chút…”
“Cái gì mà nhìn quen mắt?” Tên hộ vệ đang tung túi trữ vật kia không hiểu hỏi.
Khương Nhĩ chỉ chỉ về phía Lam Tiểu Bố vừa biến mất, “Ngươi nhớ lại tiền bối Lam Tiểu Bố năm đó một chút, rồi nhìn lại người vừa rồi kia xem.”
“Ngươi nói hắn là Lam Tiểu Bố?” Hộ vệ kia đột nhiên giật mình, suýt chút nữa ném luôn cả túi trữ vật đi.
“Không phải nói người đó là hắn, chỉ là có chút giống thôi.” Khương Nhĩ lại nói.
“Làm ta sợ muốn chết, ngươi đúng là biết đùa. Lam Tiểu Bố mà đến, làm sao có thể ôn tồn nhẹ nhàng nói chuyện với chúng ta như vậy, chắc hẳn người ta đã đập một phát trực tiếp đánh chết hai người chúng ta, sau đó nghênh ngang tiến vào Ma Huyền Tiên Vực rồi.” Hộ vệ bị hù sợ kia lập tức khôi phục bình thường.
Khương Nhĩ nghe thấy lời giải thích này, suy nghĩ một chút cũng cảm giác không có gì kỳ quái cả. Lam Tiểu Bố là ai chứ? Sao có thể ở đây nói nhảm với bọn họ cả nửa ngày như vậy?

Lam Tiểu Bố không trực tiếp đến Thăng Tinh Tiên Đình nhìn xem thế nào, hắn trực tiến đến Cấm Tiên Ti Giang Diễn Tiên đạo.
Hắn còn có mấy bằng hữu ở chỗ này, Quảng Lễ, Giản Quân TRung, Tề Vân Thư, Chủng Dịch.
Cấm Tiên Ti Giang Diễn Tiên đạo vô cùng hỗn độn, đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Lam Tiểu Bố lập tức lấy Thông Tin Châu ra phát cho Quảng Lễ một đạo tin tức, thật lâu cũng không có hồi đáp.
Lam Tiểu Bố lại lấy Thông Tin Chau ra định phát một đạo tin tức cho Giản Quân Trung, đột nhiên có một giọng nói hơi e ngại vang lên, “Tiểu Bố đại ca.”
“Chủng Dịch?” Lam Tiểu Bố ngạc nhiên nhìn nam tử gầy yếu kia, chỉ ngắn ngủi mấy trăm năm, tu vi của Chủng Dịch đã đến Huyền Tiên hậu kỳ.
“Thật sự là Tiểu Bố đại ca.” Chủng Dịch ngạc nhiên đến mức tay chân run rẩy, hắn không ngờ còn có thể nhìn thấy Lam Tiểu Bố ở đây.
“Cấm Tiên Ti xảy ra chuyện gì vậy? Bọn người Quảng Lễ đâu rồi?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Chủng Dịch thở dài nói, “Thăng Tinh Tiên Đình bị sụp đổ, bây giờ trên địa bàn Thăng Tinh Tiên Đình đã thành lập một tiên đình mới là Trị Vũ Tiên Đình. Tiên Đình vương của Trị Vũ Tiên Đình chính là Trị Chân A, nữ nhân này rất mạnh, một mình đã có thể giết được bảy tiên đế, nhưng chỉ bị vết thương nhỏ. Những quân tu sĩ kia đối với Trị Chân A mà nói chẳng khác nào đám sâu kiến cả. Chỉ tùy tiện đánh ra một cái thần thông đều sẽ chết như ngả rạ. Trị Chân A đổi tên Thăng Tinh Tiên Đình thành Trị Vũ Tiên Đình, sau đó lập tức yêu cầu người của Cấm Tiên Ti Giang Diễn Tiên đạo toàn bộ tuyên thệ gia nhập Trị Vũ Tiên Đình.
Lúc đó Đại Tiên Ti của Giang Diễn Tiên đạo ta chính là Tề Vân Thư đại ca, Tề đại ca vốn có quan hệ rất tốt với ngươi, hơn nữa ngươi còn ủng hộ Đằng Mac, cho nên dứt khoát treo ấn bỏ đi. Tề đại ca không muốn tiếp tục ở lại Cấm Tiên Ti nữa, Quảng Lễ đại ca, Giản Quân Trung đại ca cũng không muốn ở lại Cấm Tiên Ti, ta cũng như vậy chúng ta lần lượt để lại lệnh bài thân phận Cấm Tiên Ti rồi rời đi.”
“Trị Chân A không truy sát các ngươi sao?” Lam Tiểu Bố có chút lo lắng.
So với Trị Chân A, những người Tề Vân Thư, Quảng Lễ thật sự quá yếu.
Chủng Dịch lắc đầu, “Truy sát thì không có, nhưng mà rời khỏi Cấm Tiên Ti còn chưa đến một tháng, đã có người phát hiện ra Tề đại ca vẫn lạc tại một cánh đồng hoang.”
Lam Tiểu Bố sầm mặt, Tề Vân Thư là tiên vương, ở nơi này, người có thể giết được hắn không có nhiều. Nếu như vẫn lạc, vậy thì cho thấy rõ có người giết hắn.
“Quảng Lễ đại ca và Giản Quân Trung đại ca đều biết chuyện này có vấn đề, bọn hắn cũng hoài nghi Trị Vũ Tiên Đình làm. Chỉ là loại chuyện này không ai có thể nói ra được, bọn hắn lập tức đến Vĩnh Ngọc Đan Môn tìm nơi nương tựa. Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, không biết tông chủ của Vĩnh Ngọc Đan Môn xảy ra chuyện gì, chọc phải đệ nhất cường giả Cổ Tư, Cổ Tư định tiêu diệt Vĩnh Ngọc Đan Môn. Hộ trận của Vĩnh Ngọc Đan Môn chẳng thể chịu được một kích.
Ngay khi Vĩnh Ngọc Đan Môn sắp bị tiêu diệt, Trị Chân A kia lại chủ động tiến ra biện hộ giúp. Không biết Cổ Tư kia nghĩ cái gì, thế nhưng lại nghe lời Trị Chân A nói, không tiếp tục công kích Vĩnh Ngọc Đan Môn nữa. CHo đến bây giờ, sơn môn Vĩnh Ngọc Đan Môn đã đóng cửa.” Chủng Dịch nói.
Cổ Tư? Lam Tiểu Bố lập tức nhớ đến lão đầu gù lưng ở thôn tiên đế kia. Gia hỏa này muốn hắn hiến tế sinh mệnh của mình, kết quả bị hắn lấy đi Sinh Tử Oa. KHông chỉ như vậy, Chân Minh Chi Mộc cũng bị hắn cầm đi.
KHông ngờ gia hỏa này còn có thể ra khỏi hẻm núi Ma Huyền Hư Không, có thể thấy được lúc ấy hắn đoán không sai, Cổ Tư không phải là người ở bên ngoài rơi xuống hẻm núi Ma Huyền Hư Không, mà là chủ động xuống đó, cho nên hắn cũng có biện pháp để ra ngoài. Gia hỏa này ra ngoài, rõ ràng là vì Sinh Tử Oa mà thôi.
“Đi thôi, cùng ta đến Vĩnh Ngọc Đan Môn.” Lam Tiểu Bố lấy Luân Hồi Oa ra.
Sinh Tử Oa đã được hắn đặt ở Ngũ Vũ Tiên giới, Luân Hồi Oa của hắn lại chẳng có chút liên quan gì đến hẻm núi Ma Huyền Hư Không.
Tốc độ của Luân Hồi Oa vô cùng nhanh, chỉ mười mấy giây sau, đã xuất hiện ở bên ngoài Vĩnh Ngọc Đan Môn.
Đúng như lời Chủng Dịch nói, sơn môn Vĩnh Ngọc Đan Môn đã bị phong ấn lại. Với trận đạo của Lam Tiểu Bố, đập vào mắt là có thể nhìn ra, Vĩnh Ngọc Đan Môn không phải bị người ta phong ấn từ bên ngoài, mà là khởi động đại trận phong cấm từ bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận