Khí Vũ Trụ

Chương 378; Đấu với Chân Tiên. (2)

Lư Bách Dung lắc đầu, không trả lời hộ vệ kia, hắn đang nghĩ đến chuyện mình đã làm gì đắc tội đến Dư quản sự, vì sao Dư quản sự cứ nhắm vào hắn hết lần này đến lần khác?

Lam Tiểu Bố vừa rời khỏi Ngôn Phủ, trái tim đang treo cao cuối cùng cũng có thể đặt xuống, hắn lập tức lấy Cực Hải Vân CHu ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đó.
Nửa canh giờ sau, Lam Tiểu Bố mới kéo Thư Thiếu Tịch ra, phá bỏ cấm chế.
“Tiểu Bố huynh đệ, ngươi…” Thư Thiếu Tịch vừa nói được mấy chữ, sau đó kinh ngạc hét lớn, “Tiểu Bố huynh đệ, chẳng lẽ chúng ta trốn ra ngoài được rồi sao?”
Lam Tiểu Bố nói, “Không sai, chúng ra đã trốn ra ngoài rồi, ngươi nhanh nói cho ta biết, chúng ta nên đi đâu? Đây là nơi nào?”
Tuy Thư Thiếu Tịch có vẻ không đáng tin lắm, nhưng mà so với hắn, Thư Thiếu Tịch nhất định quen thuộc với nơi này hơn hắn.
“LỢi hại, thật là lợi hại…” Thư Thiếu Tịch liên tục nói lợi hại, sau đó nói lớn, “Tiểu Bố huynh đệ, từ giờ trở đi ngươi chính là đại ca của ta. Ngươi quá lợi hại, vậy mà có thể thoát khỏi tên nham hiểm Ngôn Thừa Kiếm kia.”
Trên thực tế Lam Tiểu Bố cũng không cảm thấy mình lợi hại gì, chỉ là do canh giữ trong Ngôn phủ lỏng lẻo mà thôi. Chuyện này cũng không có gì kỳ lại, bí mật của Ngôn gia là Luyện Hồn Oa. Mặc dù Luyện Hồn Oa nằm phía dưới hậu hoa viên, nhưng hoàn toàn không có cách ra vào. Hơn nữa bị ném vào Luyện Hồn Oa đều là người chết, ai có thể lén lút chạy trốn khỏi Ngôn gia chứ?
Ngay cả cây Luân Hồi Hải ĐƯờng kia, Lam Tiểu Bố cũng nghi ngờ là do Ngôn Thừa Kiếm cố tình đặt ở đó. Mục đích có thể là cho người khác thấy hắn rất hào phóng, nếu không tại sao lại dẫn người khác đến tham quan? Chờ sau khi Ngôn Thừa Kiém phát hiện ra Luân Hồi Hải ĐƯờng bị đào đi mất rồi, không biết có nổi trận lôi đình hay không.
“Ngôn gia là bá chủ một vùng ở Ngũ Trọng Túy Thiên, có cường giả Kim Tiên, chúng ta nên
nhanh chân đến Tứ Trọng Canh THiên…”
Thư Thiếu Tịch còn chưa nói xong, đã bị Lam Tiểu Bố ngắt lời. “Đi Tứ Trọng Thiên mất bao lâu? Thứ hai nữa là đi tứ Trọng Thiên có bao nhiêu cách, hoặc là nói có bao nhiêu con đường có thể đi?”
“Với pháp bảo phi hành của ngươi, ít nhất phải mấy năm. Ngồi truyền tống trận cũng không
được, chúng ta không có tư cách…”
Nghe thấy Thư Thiếu Tịch lầm bầm nói nhảm, Lam Tiểu Bố biết không thể dựa vào gia hỏa này rồi.
Ngay khi Lam Tiểu Bố đang chuẩn bị tự tìm đường chạy, Thư Thiếu Tịch vỗ đùi hét lên, “Ta có cách rồi, chúng ta đi…”
Thư Thiếu Tịch còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lẽo đã truyền đến, “Các ngươi không cần đi nơi nào cả, đi với ta quay về Ngôn phủ.”
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống, hắn biết mình đã làm sai một chuyện, đó là không nên kéo Thư Thiếu Tịch từ trong Vũ Trụ Duy Mô ra ngoài.
Thư Thiếu Tịch đã bị Ngôn gia bắt lại ném đi luyện Hồn Dịch, đương nhiên sẽ có ấn ký trên người, thế mà hắn lại không nghĩ đến chuyện này.
Thư Thiếu Tịch có chút ngốc, nhưng cũng không phải kẻ ngớ ngẩn. hắn lập tức hiểu ra, là mình đã làm liên lụy đến Lam Tiểu Bố, trên người hắn có ấn ký, người ra đuổi theo ấn ký trên người hắn mới tìm được đến đây.
Một người nam tử trung niên xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố và Thư Thiếu Tịch, hai tay trống không, rõ ràng không coi trọng Lam Tiểu Bố và Thư Thiếu Tịch. KHiến hắn khó hiểu là, trong Luyện Hồn Oa đều là người chết, thế tại sao lại có người có thể xuất hiện ở đây?
Lam Tiểu Bố biết mình không thể trốn thoát được, lấy Thất âm Kích ra, cuốn theo kích mang cuồng bạo đánh về phía nam tử trung niên này.
Nam tử trung niên kia không tránh đi, chỉ đánh một quyền ra, lúc này Lam Tiểu Bố lập tức cảm nhận được tất cả hành động của mình đều bị đông cứng lại, đối mặt với một quyền này, hắn thậm chí không thể động đậy được chút nào. Đây tuyệt đối là Chân Tiên, còn là CHân Tiên có thực lực rất mạnh, mà hắn cách Chân Tiên xa tít tắp.
Khi chênh lệch thực lực đến trình độ nhất định, tất cả mọi cố gắng đều chi phí công mà
thôi. Mặc dù biết mình chắc chắn sẽ chết, Lam Tiểu Bố vẫn liều mạng thiêu đốt tinh huyết, đồng thời liên tục dùng Thần Hồn Thứ công kích.
Mấy chục đạo Thần Hồn Thứ liên tục phóng ra, cuối cùng Lam Tiểu Bố cũng cảm thái giam cầm xung quanh buông lỏng ra.
Oanh! Một quyền của nam tử trung niên đánh tan không gian bên người Lam Tiểu Bố, cho dù Lam Tiểu Bố đã tránh qua bên cạnh một chút, mặt của hắn vẫn bị một quyền này đánh trơ xương. Đó là do Lam Tiểu Bố đã luyện thể, nếu không thì đầu hắn đã nát rồi.
Trong lòng Lam Tiểu Bố lạnh buốt, cho dù có trốn được hay không cũng phải nhanh chóng trốn đi.
Lam Tiểu Bố vừa nghĩ đến đó, một vết nứt hư không đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, vết nứt hư không này tựa như là do một quyền của nam tử kia tạo ra.
Đây là vết nứt khí lưu Hỗn Độn, Lam Tiểu Bố biết rất rõ. Hắn nhất định phải nhân lúc trước khi đối phương giam cầm mình lại, nhanh chóng tiến vào trong vết nứt HỖn Độn kia.
“A? Ngươi thật sự là Chân Thần cảnh?” Nam tử trung niên kia kinh ngạc nói một câu, sau đó tiến lên, lần này trực tiếp vươn tay chộp lấy đầu Lam Tiểu Bố.
Một trảo này khiến Lam Tiểu Bố hiểu được, ý nghĩ trước đó của mình đã quá ngây thơ rồi, không gian quanh người hắn lại bị giam cầm một lần nữa.
Thư Thiếu Tịch biết mình không thể nào giúp được Lam Tiểu Bố, hắn điên cuồng xông về phía vết nứt hư không kia, sau đó la lớn, “Chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.” Lam Tiểu Bố biết Thư Thiếu Tịch tuyệt đối không thể sống sót được, tu vi của hắn đã mất hết, bây giờ lại xông vào trong vết nứt hư không thì sống thế nào được?
Hơi thở tử vong bao trùm đến, Lam Tiểu Bố có giãy dụa như thế nào đi nữa cũng chỉ phí công. Mắt thấy đầu Lam Tiểu Bố sắp bị xé tan, một đạo bạch mang vượt qua không gian đánh đến, lao thẳng về phía nam tử trung niên kia.
Lam Tiểu Bố cảm thấy không gian quanh người mình chợt nhẹ đi, hơi thở tử vong cũng biến mất. Hắn không chút do dự lấy Thất âm Kích ra, thần thông Vô Giới cuốn lên một đoạn kích mang như có như không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận