Khí Vũ Trụ

Chương 1474 - Người quen ở Thất Giới Thạch.

“Vị đạo hữu này, mong người có thể nhanh chóng dẫn ta đi, ta nhất định phải đi.” Lam Tiểu Bố lập tức ôm quyền, hắn đến đây là vì tìm kiếm Thất Giới Thạch, sao có thể tìm được Thất Giới Thạch rồi lại không đi?
Có lẽ là vì nhận được mấy viên đan dược của Lam Tiểu Bố, tên nam tử này chỉ do dự một chút rồi nói, “Được rồi, ngươi đi theo ta đi, chờ đến được một vị trí nhất định rồi, ta sẽ chỉ chỗ cho ngươi. Còn Thất Giới Thạch, ta không dám tiến vào.”
“Đa tạ, xin dẫn đưòng đi.” Lam Tiểu Bố lập tức nói,
Thất Giới Thạch cũng nằm trong vùng không gian này, chỉ là phương hướng khác với Đơn Giới Thạch mà thôi. Nam tử này dẫn Lam Tiểu Bố đi vài ngày, ngay khi Lam Tiểu Bố nghĩ đến chuyện có nên để hắn ta khắc lại một cái ngọc giản, rồi mình tự dến đó hay không, nam tử này lại ngừng lại, sau đó chỉ về phía trước nói, “Từ nơi này đi thẳng về phía trước, ngươi có thể nhìn thấy hai cây đại thụ, giữa hai cây đại thụ đó chính là phạm vi của Thất Giới Thạch.”
“Đa tạ.” Lam Tiểu Bố cảm tạ một câu, thân hình lóe lên, trong phạm vi thần niệm của hắn đã nhìn thấy hai cây đại thụ kia.
nam tử nhìn thoáng qua phương hướng Lam Tiểu Bố biến mất, ôm quyền, “Đa tạ ơn cứu mạng của đạo hữu, nhưng ta không thể nào cứu ngươi.”
Nói xong thì hắn quay người nhanh chóng rời đi. Theo hắn nghĩ, Lam Tiểu Bố tuyệt đối là một người giàu có, nếu không thì cũng không thể tiện tay lấy ra nhiều thần đan cấp bốn cho một người qua đường như hắn. Những thần đan này, mỗi một viên ở bên ngoài đều có thể bán với giá không hề rẻ, đối phương cứ vậy mà lấy ra cứu người xa lạ như hắn, thậm chí chỉ vì muốn hỏi đường.
Tu sĩ bị vòng xoáy đại mạc trong Thất Giới đại mạc cuốn đến đây, càng giàu thì kết cục càng đáng buồn.
Lam Tiểu Bố đi đến chỗ hai cây đại thụ kia, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, ở nơi này lại tồn tại loại đại thụ như vậy. Hai cây đại thụ này xanh tươi um tùm, giống như quanh năm sống trong ánh mặt trời. Trên thực tế, nơi này hoàn toàn không có ánh nắng, thậm chí còn tối tăm hơn cả vực sâu Di Thần. nếu không phải mọi người còn có thần niệm, vậy trên cơ bản mà nói thì ở đây chẳng khác nào bị mù mắt.
Tạo dựng mô hình, cho dù là cây gì, Lam Tiểu Bố cũng không chút do dự tạo dựng mô hình kết cấu.
Đi qua hai cây đại thụ này, thứ đầu tiên Lam Tiểu Bố nhìn thấy chính là một tảng cự thạch lơ lửng trong không trung, trên tảng đá này có viết sáu chữ, nơi cư trú Thất Giới Thạch.
Bên dưới tảng đá này có một nam tử đang nằm, nam tử này vẫn chưa chết, hẳn còn hô hấp. Từ hơi thở trên người hắn nhìn ra được, đây là một Thần Vương, hoặc là nói đây chính là Thần Vương đã lấy ra Thần Linh mạch thượng phẩm mà người kia đã nói?
KHông đúng, sao đạo vận trên người nam tử này lại có chút quen thuộc?
Rất nhanh sắc mặt Lam Tiểu Bố đã thay đổi, đây không phải là Đàm Khổ sao? Sao Đàm Khổ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn bị người ta khóa lại…
Thần niệm Lam Tiểu Bố thẩm thấu vào là nhìn rõ, Đàm Khổ không phải là bị ghim lại, mà là bị mấy đạo Thúc Đạo Tuyến xuyên qua thức hải và đan điền. TRong tình huống này, Đàm Khổ hoàn toàn không thể nào tự vẫn hay bỏ chạy.
Loại Thúc Đạo Tuyến này không có bất cứ ai có thể động đến được, một khi động đến, người bị Thúc Đạo Tuyến trói buộc sẽ vẫn lạc ngay tại chỗ. Muốn động vào Thúc Đạo Tuyến, nhất định phải là người biết công pháp Thúc Đạo Tuyến này.
Nhưng mà cái này không bao gồm Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố tu luyện là đại đạo tự thân, lại có Khí Vận Chi Thụ, đối với sự biến hóa quy tắc thiên địa vô cùng nhạy cảm, hắn nhanh chóng cảm nhận được quy tắc tồn tại trong Thúc Đạo Tuyến. Giờ phút này Lam Tiểu Bố thậm chí không cần phải tạo dựng mô hình kết cấu, trực tiếp lấy Thất âm Kích ra, dùng mấy đạo kích mang, cắt đứt Thúc Đạo Tuyến đang trói buộc Đàm Khổ đi.
Mấy viên đan dược được nhét vào trong miệng Đàm Khổ, Đàm Khổ mờ mịt mở ro hai mắt, khi hắn nhìn thấy Lam Tiểu Bố đang đứng trước mắt mình, lập tức giật mình, rồi nhảy lên một cái.
“Tông chủ? Sao ngươi lại đến đây?” Nói xong mấy chữ, hắn đột nhiên nhớ lại gì đó, vôi vàng nói, “Tông chủ, là ngươi đã cứu ta?”
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Đúng vậy, ta đến tìm Thất Giới Thạch, vừa hay nhìn thấy ngươi. Sao ngươi lại bị người ta trói buộc thức hải và linh lạc thế? Hơn nữa thế giới của ngươi còn đang bị ăn mòn?”
“Tông chủ, đi nhanh đi, ở đây có một cường giả Hợp Thần, chúng ta không phải là đối thủ của hắn.” Đàm Khổ vội vàng nói.
Mặc dù hắn rất tôn trọng Lam Tiểu Bố, nhưng hắn cũng biết rõ, Lam Tiểu Bố chỉ là một tu sĩ Thế Giới Thần mà thôi. Thậm chí tu vi còn không bằng hắn, ở lại đây không phải là chuyện gì tốt.
“Ngươi dùng đan dược này trước đi, bây giờ chúng ta không đi đươc rồi.” Lam Tiểu Bố lấy một cái bình ngọc ra đưa cho Đàm Khổ.
“Không sai, các ngươi quả thật không thể đi nổi, xem ra trên người các ngươi đều có đồ tốt.” Một giọng nói truyền đến, sau đó một nam tử lùn nhỏ đi về phía Lam Tiểu Bố.
Sau khi nhìn thấy người này, Lam Tiểu Bố thở phào một hơi, chỉ là một Hợp Thần Cảnh thôi, còn là một Hợp Thần cảnh sơ kỳ, nhiều nhất cũng không cao hơn Hợp Thần cảnh tầng hai. Mặc dù cũng là Hợp Thần cảnh, nhưng Lam Tiểu Bố lại biết rất rõ, tên Hợp Thần cảnh trước mắt này mà so với Hợp Thần cảnh Mân Nguyên, chênh lệch xa cả vạn dặm.
“Tông chủ, chính là người này, hắn ta là Hợp Thần cảnh. Sở dĩ ta không bị giết chết, cũng là do người này muốn mở thế giới của ta ra.” Sát khí quanh người Đàm Khổ tràn ra, nhưng hắn biết rõ, hắn không thể làm gì dược người ta.
“Ngươi trị thương trước đi.” Lam Tiểu Bố vừa bố trí trận văn hư không, vừa nói.
Đàm Khổ mở bình ngọc ra, lấy một viên đan dược, khi hắn nhìn thấy viên đan dược trong tay, mắt lóe lên tia không thể tin nổi. Thần đan cấp tám đó, ở Vô Căn Thần giới không có Thần Đan Đế cấp tám, vậy mà trong tay hắn lại có một viên thần đan chữa thương cấp tám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận