Khí Vũ Trụ

Chương 1815 - Nữ tỳ Tô Sầm.

Lam Dĩ không quan tâm đến mình, mặc dù hắn ta cũng đã mất cha mẹ từ sớm, nhưng mà hắn ta mình có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân của mình.
Bây giờ nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, hắn ta lập tức giúp Lam Tiểu Bố chọn lựa hai cái cửa hàng, một cái tác phường. Còn nhà ở thì không cần chọn, mấy người Lam gia này có không cần mặt đến đâu cũng chưa đến mức lấy đi nơi Lam Tiểu Bố đang ở.
Thấy Lam Dĩ còn dự định lựa chọn những nơi khác, Lam Tiểu Bố dứt khoát xua tay nói, “Lam Dĩ, cứ như vậy đi. Còn nữa, khế đất của những cửa hàng và tác phường này đang ở đâu?
Lần này không đợi Lam Dĩ trả lời, Lam Phi Thiên đã vội vàng nói, “Những cái này vẫn còn đang nằm trong tay ngươi.”
Lam Tiểu Bố đã khỏe lại, vậy mà chỉ lựa chọn những thứ này, khiến Lam Phi Thiên vô cùng kích động. Chẳng những Lam Phi Thiên kích động, mà những người còn lại cũng vô cùng kích động. Khác với lần trước bọn hắn cướp đoạt tài sản của Lam Tiểu Bố, lần này là Lam Tiểu Bố chủ động phân chia tài sản, cho dù là từ pháp lý hay là tình lý, bọn hắn đều không cần phải gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
“Tiểu Bố đại ca, cái này…” Lam Dĩ nghe thấy Tiểu Bố từ bỏ gần bảy phần tài sản, vội vàng lên tiếng.
Lam Tiểu Bố xua tay nói, “Lam Dĩ, những thứ ta bảo ngươi chọn đều để lại cho ngươi, đợi lát nữa ngươi quay về cùng với ta, bao gồm là trạch viện của Lam gia ta, đến lúc đó cũng cho ngươi. Nếu như ai dám có ý kiến gì, ngươi cứ trực tiếp tước bỏ quyền thừa kế tài sản của hắn.”
Lam Tiểu Bố nói ra lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lam Dĩ, âm thầm khâm phục Lam Dĩ thật sự quá tâm cơ. Chỉ là làm sao lam Dĩ biết được hôm nay Lam Tiểu Bố sẽ tốt lên?
Mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, Lam Tiểu Bố đã dẫn Lam Dĩ rời khỏi từ đường.

“Tiểu Bố đại ca…” Lam Dĩ đi theo Lam Tiểu Bố quay trở lại trạch viện Lam gia, không nhịn được muốn hỏi. Trời đất chứng giám, hắn ta giúp Lam Tiểu Bố lựa chọn cửa hàng và tác phường, thật sự không nghĩ đến mình sẽ lấy.
Lam Tiểu Bố xua tay ngăn lại, đi mãi cho đến khi vào thư phòng, hắn mới lên tiếng, “Lam Dĩ huynh đệ, ta cũng là vì chính mình thôi, ta không hiểu rõ về nơi này lắm, chỉ biết đây là đô thành Điềm Nguyên thành của vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên. Ngươi giới thiệu sơ lược về vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên, còn cả những nơi bên ngoài vùng lãnh chúa một chút, ta dự định rời khỏi nơi này, ta muốn ra ngoài xông xáo.”
Lam Tiểu Bố tin, cho dù bây giờ hắn không có thần nguyên và thần niệm, nhưng chỉ cần Lam Sí Chi Tinh ở trên người, hắn sẽ có cơ hội tìm được Tô Sầm.
“Tuyệt đối không nên.” Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói, Lam Dĩ nhanh chóng ngăn cản.
Sau đó hắn ta hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại từ ngữ một chút rồi nói, “Vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên của chúng ta là một trong hơn trăm vùng lãnh chúa ở Đại Quảng đế quốc, hoàn toàn không đáng nhắc đến. Đừng nghĩ rằng đều là vùng lãnh chúa ở Đại Quảng đế quốc, thì không có tranh chấp. Trên thực tế giữa các vùng lãnh chúa quanh năm chiến loạn không ngừng, hàng năm có không biết bao nhiêu người chết trong chiến loạn.
Sở dĩ vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên có thể sinh tồn cho đến ngày hôm nay, chúng ta có thể an cư lạc nghiệp, đó là bởi vì vị trí vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên này vô cùng cằn cỗi. Không chỉ như vậy, giữa vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên và những vùng lãnh chúa khác còn có một vùng chiểu trạch Tử Vong lớn, những vùng lãnh chúa khác hoàn toàn không có cơ hội chiếm lấy vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên. Rời khỏi vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên rồi, trên cơ bản chỉ có một con đường chết. Đừng nói là không thể nào đi qua được chiểu trạch Tử Vong kia, cho dù có thể vượt qua được, cũng không thể bảo vệ được tính mạng mình. Bởi vì khắp nơi đều là chiến loạn, khắp nơi đều có cường đạo tồn tại. Cũng không giống như chúng ta, có thể bình yên sinh sống ở Điềm Nguyên thành.”
“Thiếu gia, nghe nói ngươi đã khỏe rồi, lão nô thật sự là vô cùng kích động.” Một tên nam tử khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đột nhiên đẩy cửa thư phòng ra, vẻ mặt ngạc nhiên vọt vào.
Sắc mặt Lam Tiểu Bố lạnh lẽo, hắn cũng không biết sau khi nghĩa phụ qua đời, trong nhà còn lại bao nhiêu người, nhưng mà hắn biết, nữ tỳ vẫn luôn đưa cơm, chăm sóc hắn vẫn mãi không thấy đâu.
Nam tử này, hắn cũng có ấn tượng mơ hồ, là quản gia trong phủ, họ Lễ. Nhưng mà chuyện gia hỏa này làm, không có chút dáng vẻ của một hạ nhân.
“Lễ quản sự, cho dù ngươi có muốn vào, cũng phải ở bên ngoài hỏi trước chứ.” Lam Dĩ khẽ nhíu mày.
Lễ quản sự dường như lúc này mới tỉnh ngộ ra, vội vàng nói, “Thật xin lỗi, trong lòng lão nô quá lo lắng cho thiếu gia, cho nên trong lúc nhất thời đã quên đi lễ nghĩa.”
Nói thì nói vậy, nhưng cũng không có ý rời đi.
Lam Tiểu Bố thầm than, xem ra lão già này đã dưỡng thành tư duy quán tính, đó là thiếu chủ như mình là một người có thể tùy tiện nắn bóp. Hắn đứng lên, cầm một cái dao rọc giấy, đi đến trước mặt Lễ quản sự.
Lễ quản sự nhìn dao rọc giấy trong tay Lam Tiểu Bố, khẽ nhíu mày, hắn ta cũng chẳng trung thành với thiếu gia con hoang trước mắt này, mà là lão gia. Sau khi lão gia chết, hắn ta hoàn toàn không đặt Lam Tiểu Bố vào trong mắt. Tài sản Lam gia hắn ta cũng không đoạt được, bởi vì anh em nhà họ Lam quá nhiều. Nhưng mà những thứ khác Lam Thiên Vũ để lại, hắn ta sẽ không bỏ qua.
Đừng nói là Lam Tiểu Bố vừa mới tỉnh lại, cho dù Lam Tiểu Bố có giống như Lam Dĩ, hắn ta có có thể một người đánh mười người. Bởi vì hắn ta là một võ giả thất đoạn.
“Ngươi ở bên ngoài mua căn nhà ở đâu?” Lam Tiểu Bố từ tốn nói.
“Ở số 261 Cổ Tây…” Lễ quản sự mới nói được một nửa, đã vô thức dừng lại. Hắn ta cảm thấy rất kỳ quái, sao mình cần phải trả lời Lam Tiểu Bố?
“Vậy thì ngươi đi chết đi.” Lam Tiểu Bố nói xong, dao rọc giấy trong tay trực tiếp bổ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận