Khí Vũ Trụ

Chương 940: Bị theo dõi,

Vùng sa mạc này cũng không lớn, diện tích không đến trăm dặm. Trong phạm vi trăm dặm, đều nằm trong phạm vi thần niệm của Lạc Thải Tư và Cổ Đạo.
Sa mạc có hình dạng bất quy tắc, có tất cả là 47 góc.
Bởi vì có một vài góc không rõ ràng, nếu như không phải là người vô cùng cẩn thận, thật sự không thể nhận ra được cái hình dạng của sa mạc này giống với cái đầm lấy mà Già Tân Vũ nói trong địa đồ.
Lúc trước Già Tân Vũ có thể tìm được cửa vào thần điện, là trong tình huống khá trùng hợp. Già Tân Vũ đang bị người ta đuổi giết, sau khi đi vào một vùng đầm lầy, hoảng hốt chạy bừa vào một góc nào đó rồi tiến vào đầm lầy, sau đó xuyên qua đầm lầy, chạy ra ngoài từ một góc khác.
Nhưng mà sau khi rời khỏi đây, Già Tân Vũ cảm thấy trốn ở trong đầm lầy này có lẽ sẽ an toàn hơn. Cho nên Già Tân Vũ lại từ một góc thứ ba trở lại đầm lầy, tìm một nơi nào đó để trốn.
Cuối cùng hắn chọn trốn vào một góc trong đầm lầy này, lập một tầng cấm chế che mình đi. Sau khi trốn trong đầm lầy rồi, Già Tân Vũ phát hiện ra một cái bia đá, trên bia đá có một chỗ nhô ra. Lúc đó Già Tân Vũ tò mò nên ấn cái chỗ nhô ra trên bia đá kia, sau đó hắn nghe thấy tiếng ầm vang. Sau khi tiếng ầm vang kia kết thúc, thần niệm của hắn phát hiện ra có một thông đạo đột ngột xuất hiện. Mà vị trí hắn đang đứng, cách cái thông đạo này chỉ có một cánh cửa. Sau khi hắn tiến vào thông đạo rồi, đi đến cuối thông đạo này, chính là thần điện.
Cho dù Già Tân Vũ đã ghi chú con đường hắn tiến vào trong đầm lầy từ góc nào, sau đó lại ra từ góc nào, cuối cùng quay lại góc nào. Nhưng mà Lạc Thải Tư không nghĩ lại làm giống như Già Tân Vũ, đi lại còn đường này một lần, nàng đi thẳng đến nơi Già Tân Vũ đã vào lần thứ ba, trực tiếp lặn sâu vào trong sa mạc.
Hơn một canh giờ sau, Lạc Thải Tư và Cổ Đạo lại đi ra khỏi sa mạc.
Theo lời Già Tân Vũ nói, sau khi lặn xuống dưới nữa canh giờ, sẽ gặp được một cái bia đá. Bọn hắn đã ở dưới đó một canh giờ rồi, trừ bùn đất ra thì không có thử gì khác.
Đừng nói là bia đá, ngay cả cục đá cũng không gặp được cái nào.
“Có lẽ chúng ta phải đi theo con đường này một lần thôi.” Hai tròng mắt Cổ Đạo đảo quanh, nó đang nghĩ, có lẽ phải làm giống như Già Tân Vũ, vừa đi vừa về hai lần mới được.
Lạc Thải Tư thở dài, “Thử một chút xem sao.”
Nàng cũng không thể cảm nhận đi qua cái sa mạc này một lần rồi vòng trở lại sẽ có tác dụng gì, hoặc sẽ khởi động được cái trận pháp nào đó. Thử một chút, là vì hoàn toàn không có cách nào để vào bên trong. Dù sao thì bọn họ cũng đã tìm mấy tháng rồi, cùng lắm thì tốn thêm một chút thời gian mà thôi.
Lạc Thải Tư và Cổ Đạo dựa theo vị trí Già Tân Vũ đã tiến vào sa mạc, sau đó đi xuyên qua sa mạc, lại vòng trở lại, đến cái góc thứ ba kia đi vào trong sa mạc, chọn vị trí độn mà Già Tân Vũ đã đi qua…
“Chủ mẫu, ngươi có cảm thấy vị trí này không giống cái vị trí mà lúc trước chọn ta đã chọn không?” Cổ Đạo đã sắp trở thành tiên yêu thú cấp tám, nó bước được một bước đã cảm thấy không đúng.
Lạc Thải Tư ngừng lại, một lát sau nàng mới thì thào nói, “Quả nhiên là như vậy.”
Lúc trước rõ ràng là chọn vị trí này, thế nhưng khi đi theo con đường mà Già Tân Vũ đã đi, vị trí này lại đột nhiên thay đổi. Khác nhau ở chỗ nào, cho dù là Lạc Thải Tư hay Cổ Đạo đều không thể nói được.
Lần này có thể đã đi đúng hướng rồi, Lạc Thải Tư cũng vô cùng kích động, nàng lập tức độn xuống.
Nửa canh giờ sau, Lạc Thải Tư ngừng lại, thần niệm của nàng đã nhìn thấy được một tấm bia đá.
Cổ Đạo đi theo sau cũng kêu lên, “KHông ngờ thật sự phải làm như vậy, còn có loại cơ quan như thế này, phải để người ta đi qua rồi lại vòng trở lại, sau đó lại độn thổ. Đây không phải là cởi quần đánh rắm sao? Vẽ vời cho thêm chuyện mà.”
“Đây cũng là một loại trận pháp che mắt, cụ thể là làm như thế nào ta không rõ ràng lắm, Bố gia ngươi có lẽ biết đến đó.” Lạc Thải Tư biết thứ Lam Tiểu Bố lợi hại nhất không phải là tu vi, mà là trận đạo. Loại trận pháp này, Lam Tiểu Bố nhất định có thể nhìn ra.
Lạc Thải Tư ấn vị trí nhô ra trên bia đá một cái, quả nhiên một khắc sau có một tiếng ầm vang truyền ra, một cái thông đạo xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lạc Thải Tư và Cổ Đạo nhanh chóng tiến và trong thông đạo, bọn hắn nhanh chóng phát hiện ra càng đi thì thông đạo này càng rộng rãi hơn.
Hai người đi đến cuối thông đạo, nơi này là một cái bình đài không lớn lắm, ở biên giới bình đài quả nhiên có hai cái cửa. Lúc trước Già Tân Vũ chọn sai một cánh cửa, sau đó bị truyền tống ra ngoài. Đứng ở bình đài này, cho dù Lạc Thải Tư và Cổ Đạo còn chưa tiến vào trong nhưng cả hai đã có thể cảm nhận được hơi thở thần linh khí nhàn nhạt.
“Quả nhiên là thần linh khí, chỉ là Già Tân Vũ làm sao biết ở đây là một cái thần điện?”
Lạc Thải Tư vừa dứt lời, ở giữa hai cánh cửa kia đã xuất hiện mấy chữ lớn, “Thần Nguyên điện.”
“Khó trác bảo rằng ở trong này có Thần Nguyên, hóa ra nó có tên là Thần Nguyên điện, chứ không phải là thần điện.” Lạc Thải Tư nói.
Cổ Đạo cười he he, “Đứng ở bên ngoài đều có thể cảm nhận được có một ít hơi thở thần linh, ta thật sự khát vọng sau khi tiến vào, tu vi sẽ tăng vọt. Trong này nhất đinh có một đống đồ tốt đang chờ chúng ta.”
Vừa nói vừa bắt đầu cào cào móng vuốt.
“Đáng tiếc, ngươi không thể đi vào.” Một giọng nói đột ngột truyền đến, Lạc Thải Tư và Cổ Đạo lập tức quay người lại.
Có một tên nam tử áo đen đứng sau lưng bọn họ, nam tử kia bình tĩnh nhìn hai người, mà hai người còn cảm nhận được không gian xung quanh đang dần ngưng kết lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận