Khí Vũ Trụ

Chương 1449 - Người Trúc gia. (2)

“Vâng, Lam đại ca.” Bắc Tố Đình cẩn thận nói, “Tên Trúc Khổ này khiến ta nhớ đến một người mà ta đã từng gặp khi ta ở tu chân giới, người này tên là Trúc Khúc, công pháp mà hắn tu luyện cũng vô cùng quỷ dị, hơn nữa thần hồn của hắn vô cùng cường đại. Nếu như lúc đó không phải Chân Tinh xuất hiện một cường giả thiên tài, vậy Trúc Khúc kia lúc đó có thể đã hủy diệt cả Chân Tinh rồi. Phụ thân của Trúc Khúc tên là Trúc Phục, phụ thân của Trúc Phục tên là Trúc Nam Sơn. Mà phụ thân của Trúc Nam Sơn chính là Trúc âm, nghe nói Trúc âm đã sáng lập ra một cái tông môn ở Chân Tinh, tên của tông môn này chính là Luân Hồi Đạo Tông, hình như bọn hắn tu luyện chính là Luân Hồi đạo.”
Lam Tiểu Bố nhíu mày nghĩ một lát rồi nói ra, “Công pháp tên Trúc Khổ này tu luyện, hình như không phải là Luân Hồi đạo, mà là một loại…”
Cho dù chỉ ứng đối một chiêu với Trúc Khổ, nhưng Lam Tiểu Bố cảm nhận được công pháp của Trúc Khổ và Luân Hồi đạo vẫn còn có chút khác biệt, còn về phần khác nhau ở chỗ nào, trong lúc nhất thời hắn không thể nói ra được.
Bắc Tố Đình nói, “Ta nghi ngờ tên Trúc Khổ này chính là con trai của Trúc âm, chắc hẳn là huynh đệ của Trúc Nam Sơn. Hơn nữa Trúc Khổ chắc hẳn được Trúc âm nuôi lớn ở Tiên giới, cho nên ở tu chân giới không có tin tức của hắn.”
TRong lòng Lam Tiểu Bố đã nổi lên lòng kiêng kị đối với tên Trúc Khổ này, bây giờ hắn không sợ tên Trúc Khổ này, nhưng một khi tên Trúc Khổ này bước vào Thần Vương cảnh, vậy thì khó nói. Cho nên hắn nhất định phải tìm nơi tấn cấp lên Thần Vương trước rồi tính tiếp, cho dù là chuyện đánh lén Mân Nguyên, chưa tấn cấp Thần Vương, hắn cũng phải dời lại.
Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố hỏi, “Tố Đình đạo hữu, ta cũng từng đi qua một tinh cầu tu chân, cái tinh cầu tu chân này trước kia cũng từng có tên là Chân Tinh, không biết có phải tinh cầu mà ngươi đang nói đến hay không.”
Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói từng đi đến Chân Tinh, Bắc Tố Đình kích động vô cùng, nàng vội vàng hỏi, “Tinh cầu mà Lam đại ca đi qua có phải có một tông môn, tên là Tinh Đế sơn?”
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Không sai, đúng là có một cái tông môn tên là Tinh Đế sơn, nhưng mà sau khi lượng kiếp xảy ra, Tinh Đế sơn đã bị hủy diệt, bây giờ gọi là Chân Khư cung.”
“Lam đại ca, tinh cầu đó đúng là tu chân giới mà ta đã từng sống, ta…” Bắc Tố Đình kích động đến đỏ bừng vành mắt.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghe được tin tức của Chân Tinh. Từ sau khi rời khỏi Chân Tinh, nàng vẫn chưa từng nghe nói đến tin tức Chân Tinh, ngay cả người quen ở Chân Tinh cũng không gặp được ai. Đến mức Trúc Khổ có khả năng có cùng nguồn gốc từ Chân Tinh, nàng chỉ là tình cờ nghe thấy được.
Lam Tiểu Bố nghĩ đến Tả Uyển âm, thờ dài nói, “Lúc ta đi không cẩn thận lạc vào trong hư không, bây giờ cũng không tìm được đường trở về. Ta có một đạo lữ, bây giờ còn đang ở Chân Tinh chờ ta.”
“Lam đại ca, tương lai nếu như ngươi muốn đến Chân Tinh, nhất định phải gọi ta đi cùng. Sau khi ta đến Thần giới, vẫn luôn bị nhốt ở trong vực sâu Di Thần, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy mặt trời.” Tâm trạng Bắc Tố Đình vẫn vô cùng kích động.
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Ngươi yên tâm, chờ sau khi ta rời khỏi vực sâu Di Thần, nhất định sẽ dẫn theo ngươi rời khỏi nơi này.”
“Lam đại ca có thể rời khỏi vực sâu Di Thần? Nơi này không thể đi được.” Bắc Tố Đình kinh ngạc nói,
“Ta có cách rời đi, nhưng mà bây giờ ta không thể đi. Tên Trúc Khổ kia là một mầm tai họa, cho dù ta không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ đến tìm ta, cho nên ta nhất định phải tìm một nơi bế quan tu luyện, ít nhất phải đột phá lên Thần Vương cảnh, mới có tư cách sống sót ở nơi này. Đúng rồi, ngươi có biết Mân Nguyên không, người được xưng là Đại Thánh Nhân, cũng là một đại thiên nhân. Ngươi ở vực sâu Di Thần khá lâu, hiểu rõ về con người hắn được bao nhiêu?” Lam Tiểu Bố nói thẳng.
Bắc Tố Đình do dự một chút rồi nói, “Ta cảm thấy người này có chút…”
“Không có gì, có chuyện gì thì ngươi cứ nói.” Cảm thấy Bắc Tố Đình chần chừ, Lam Tiểu Bố bèn nói.
Bắc Tố Đình ừ một tiếng rồi nói, “Ta ở vực sâu Di Thần tìm được một nơi, nơi này vô cùng kỳ quái, có thể nhìn thấy rõ vị trí của Đan Tuyền, nhưng lại chẳng có chút thần linh khí nào. Ta cảm thấy kỳ quái là, trong khoảng thời gian Đan Tuyền dừng phun trào, Mân Nguyên sẽ phong tỏa Đan Tuyền lại, sau đó mời mọi người đi luận đạo, nhưng trong khoảng thời gian này, chính hắn lại đi đến Đan Tuyền…”
“Chờ một chút, Tố Đình đạo hữu, ngươi nói là lúc hội luận đạo diễn ra, Mân Nguyên lại di đến Đan Tuyền? Ngươi có thể nhìn thấy tình huống lúc đó sao?” Lam Tiểu Bố kinh ngạc nói.
“Đúng, ta có thể nhìn thấy, Lam đại ca, ta dẫn ngươi đi. Chỉ là khoảng cách hơi xa.” Bắc Tố Đình lập tức nói.
“Được, ngươi lên phi thuyền của ta, chúng ta cùng đi.” Lam Tiểu Bố không chút do dự, lấy Luân Hồi Oa ra.
Chờ Bắc Tố Đình bước lên Luân Hồi Oa, Lam Tiểu Bố kích phát Luân Hồi Oa, hầu như giống như đang thuấn di, chỉ chớp mắt đã độn không mà đi.
Nửa nén hương sau khi Lam Tiểu Bố đi, trong hư không đột ngột xuất hiện một bgons người, cái ngón này dần dần rõ ràng, đây chính là Trúc Khổ đã rời đi trước đó không lâu.
Trúc Khổ nhắm nghiền hai mắt đứng tại không gina mà vừa rồi hắn và Lam Tiểu Bố đã chiến đấu với nhau, tựa như đang cảm nhận gì đó. Qua một nén nhang sau, hắn mới mỏ to mắt ra. Từ hai hàng lông mày nhíu chặt của hắn cũng có thể thấy được, hắn cũng không thể nào cảm nhận được khí thế đại đạo của Lam Tiểu Bố.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói, “Đắc tội với Trúc Khổ ta, ngươi sẽ hối hận vì sống trên đời này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận