Khí Vũ Trụ

Chương 1349 - Tâm tư của mọi người. (2)

TRong lòng Khúc Tập đang cảm thán, cảm xúc tựa hồ dao động khá lớn, vậy nên không chú ý đến Ngạo Tùng đã nhầm đường. Còn về Đông Phần và Phòng Vưu Sam, cũng không hề để ý, chỉ theo sát phía sau Ngạo Tùng.
Có nên đi theo hay không?
Suy nghĩ này của Lam Tiểu Bố chỉ lóe lên một chút, hắn nhanh chóng quyết định đi theo. Ngạo Tùng tuyệt đối sẽ không vô tình đi nhầm đường, mà là cố ý đi nhầm đường. Nếu không sẽ không đi chệch nhiều như vậy.
Ngạo Tùng và hắn không thù không oán, cho dù muốn hắn làm pháo hôi, cũng không thể nào trước khi đến chỗ có Hồng Mông Sinh Tức mà hi sinh hắn.
Nhìn thấy mấy người Lam Tiểu Bố không có một ai phản ứng gì, khóe miệng Ngạo Tùng lộ ra nụ cười lạnh, càng tăng nhanh tốc độ hơn.
Nhanh chóng di chuyển qua một ngày, bước chân Ngạo Tùng chậm lại, thần niệm Lam Tiểu Bố quét qua, nơi này tựa như là một đáy biển khô cạn. Đáy biển khô nứt ra từng đường rạn, đường vân rất nhỏ, độ rộng chỉ có một đường, rộng nhất là khoảng vài trượng, thần niệm thẩm thấu vào, tựa như không thể nào thấy đáy
Dưới đáy biển khô cạn đều là vỏ ốc bị nát, san hô khô nứt, xương cá to lớn…
Khúc Tập tựa như lúc này mới tỉnh ngộ ra, nàng dừng lại ngạc nhiên kêu lên, “Ngạo Tùng đạo hữu, có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không? Tầng 30 chúng ta đã đi đến một lần, không phải nơi này mà?”
Ngạo Tùng cũng vẻ mặt kinh hoảng, nàng nhìn xung quanh một chút, lúc này mới tái mặt nói, “Thật xin lỗi, chúng ta hình như đi nhầm đường rồi. Ta chỉ muốn đi nhanh một chút, không ngờ lại đến nơi này.”
Khúc Tập lấy ngọc giản địa đồ ra, chỉ là trên ngọc giản địa đồ cũng không có đáy biển khô cạn này.
“Vừa rồi ta có chút phân tâm, không để ý đến đường đi, các ngươi có ai nhớ được đường quay về không?” Khúc Tập vội vàng hỏi.
Đông Phần và Phòng Vưu Sam cũng có vẻ mặt mờ mịt, nhớ lại địa đồ một chút, thế nhưng Ngạo Tùng dẫn đường, bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện Ngạo Tùng đi nhanh như vậy sẽ đi nhầm đường. Bây giờ bảo bọn hắn quay về, chỉ sợ khả năng không lớn. Bởi vì bên trong Địa Mộng Tháp, đường đi và đường về cho dù là cùng một đường, nhưng tình hình trên đường là khác biệt.
TRong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng bình tĩnh, hắn nhớ được đường về, đồng thời một đường đi tới đây, hắn đều tạo dựng lại mô hình kết cấu. Tình hình đường đi đường về hoàn toàn khác biệt, cái này đối với hắn không sao cả. Bây giờ thậm chí hắn có thể lấy ra được địa đồ từ nơi này đến tầng 28, nhưng mà hắn sẽ không lấy ra, nguyên nhân chính là vì Ngạo Tùng đã cố ý đến nơi này.
Ngạo Tùng là người duy nhất biết được Hồng Mông Sinh Tức, nàng muốn lấy Hồng Mông Sinh Tức, cũng muốn người khác làm pháo hôi cho nàng, nàng không có lý do gì lại dẫn bọn hắn đến một nơi khỉ ho cò gáy ở tầng 29, để bọn hắn chịu chết, sau đó lại một mình đi tìm Hồng Mông Sinh Tức. Nếu thật sự như vậy, nàng còn tổ đội làm gì?
Cho nên đáp án duy nhất chính là, toàn bộ tin tức bọn hắn lấy được lúc trước đều là giả, Hồng Mông Sinh Tức không nằm ở tầng 30, mà là nằm ở tầng 29, thậm chí rất có thể đang ở dưới đáy biển khô cạn này.
“Lam đạo hữu, ngươi có biết đường quay về như thế nào không?” Ngạo Tùng tựa như đã nhìn ra không thể trông cậy vào Đông Phần và Phòng Vưu Sam, cho nên nàng chỉ có thể vội vàng nhìn Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố vuốt vuốt tóc mình, thở dài, “Vừa rồi ta đang nói chuyện phiếm với Khúc muội muội, có chút đồng cảm…”
Trong lòng Ngạo Tùng cười lạnh, tên ngốc này. Thế mà tưởng rằng Khúc Tập sẽ coi trọng hắn, đúng là con cóc ghẻ nằm mơ.
Nghe Lam Tiểu Bố nói, sắc mặt Ngạo Tùng nghiêm túc nói, “Lần này là vấn đề của ta, ta dẫn đường mà lại đi lầm đường. Bây giờ ta đi dò đường, mọi người cẩn thận đi theo phía sau ta, một khi ta xảy ra chuyện, mọi người lập tức lùi lại.”
Nói xong, Ngạo Tùng dứt khoát đi vào sâu trong đáy biển khô cạn.
Ý của Ngạo Tùng mọi người đều hiểu, sai lầm của mình thì mình phải trả giá. Nếu đi theo ngọc giản địa đồ, vậy sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào, nhưng tìm kiếm một con đường mới trong Địa Mộng Tháp, đây mới thật sự là nguy hiểm. Không cẩn thận, sẽ hoàn toàn lạc vào huyễn trận hoặc sát trận, biến mất không còn tung tích.
Cho nên bây giờ Ngạo Tùng đi phía trước dò đường, không có người nào dị nghị.
Ngạo Tùng cực kỳ cẩn thận, hầu như mỗi một bước đều sẽ dừng lại cân nhắc xem bước tiếp theo sẽ đi như thế nào. Sáu ngày sau, Ngạo Tùng đột nhiên dừng lại trước một khói đá san hô to lớn.
“Ngạo Tùng đạo hữu, có tình huống gì xảy ra vậy?” Khúc Tập vội vàng hỏi.
Ngạo Tùng nghi ngờ chỉ chỉ vào đá san hô, “Mọi người thử dùng thần niệm thẩm thấu vào thử xem?”
“Thần niệm của ta không thể thẩm thấu vào được.” Đông Phần là người đầu tiên nói, rõ ràng hắn đã thử dùng thần niệm thăm dò qua.
Ngạo Tùng đột nhiên lấy Song Nguyệt Hoàn ra đánh xuống, Song Nguyệt Hoàn đánh vào trên đá san hô, từng đợt dao động truyền đến, sau đó mọi người lập tức cảm nhận được một loại Thần Linh khí cực kỳ thuần khiết tản ra. Loại Thần Linh khí này chỉ cần cảm nhận một chút, đã cảm thấy tu vi của mình có thể tăng lên một cấp độ. Sau đó một vòng xoáy trận văn nhàn nhạt xuất hiện trước mặt mọi người.
Nơi này tuyệt đối có đồ tốt, đám người vừa nghĩ đến đây, Ngạo Tùng lại là người đầu tiên nhảy vào trong vòng xoáy trận văn bên trong đá san hô kia, biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn thấy Ngạo Tùng vọt vào, Đông Phần và Phòng Vưu Sam cũng không chút do dự nhảy vào theo.
Khúc Tập vội vàng nói, “Lam đại ca, ngươi đi theo phía sau ta, đi vào chung.”
Nói xong, Khúc Tập vọt vào theo.
Lam Tiểu Bố không vội vã xông vào, đầu tiên là hắn tạo dựng mô hình kết cấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận