Khí Vũ Trụ

Chương 1469 - Ai là người uống nước rửa chân. (2)

Lam Tiểu Bố đã sớm rời xa Thánh Nhân Sơn, giờ phút này đang ngồi trên một cái thần khí phi hành trung phẩm.
Hắn đã dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra Thiên Cương Biến một lần nữa, loại đạo quyển thiên địa này, chỉ tồn tại một quyển duy nhất, không thể nào tồn tại được quyển thứ hai. Cho nên sau khi hắn tạo dựng ra một lần nữa, Thiên Cương Biến trong tay Mân Nguyên chính là giấy trắng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lam Tiểu Bố không dám đưa riêng thần thông Thai Dịch Hóa HÌnh cho Mân Nguyên.
Chỉ đưa mỗi Thai Dịch Hóa Hình cũng xem như là bản Thiên Cương Biến tàn khuyaết, nếu như khắc họa ra, hắn cũng không thể nào lấy về được. Hơn nữa Mân Nguyên cũng có thể học được môn thần thông này. Loại chuyện này, Lam Tiểu Bố đương nhiên sẽ không làm.
Bây giờ tốc độ phi thuyền của Lam Tiểu Bố cũng không nhanh, nhưng Mân Nguyên tuyệt đối cũng không thể nào đuổi kịp, bây giờ hắn đã một người khác. Hắn tin nếu như Trúc Khổ đã hạ ấn ký thần niệm trên người hắn, vậy thì sẽ không quên hắn. Chỉ cần mở rộng ấn ký thần niệm ra, Trúc Khổ nhất định sẽ đuổi theo.
Quả nhiên, Lam Tiểu Bố chỉ đi được nửa ngày, đã cảm nhận được ấn ký thần niệm Trúc Khổ hạ trên người mình có dấu hiệu cảm ứng.
Lam Tiểu Bố trực tiếp dừng phi thuyền lại, sau đó bố trí một ít trận văn hư không ở đó.
Một cái Khốn Sát Thần trận còn chưa bố trí xong, một tia sáng vàng đã từ đằng xa lao đến, xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố. Tia sáng tiêu tán, người xuất hiện chính là Trúc Khổ.
“Ngươi có biết là ta đã chờ ngươi lâu rồi không.” Trúc Khổ đứng trước mặt Lam Tiểu Bố, giọng điệu lạnh lẽo.
“A, ngươi chính là tên vô sỉ? Chờ ta để ta dạy dỗ ngươi thêm một trận nữa?” Lam Tiểu Bố ồ một tiếng, giơ tay lấy Thất âm Kích ra. Cho dù Trúc Khổ là một Thần Vương không tầm thường, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều lắm.
“Hi vọng ngươi sẽ không vôi vàng chạy trốn, nhưng mà ngươi cũng không có cơ hội chạy trốn đâu.” Trúc Khổ hừ một tiếng, giơ tay lấy ra hạt châu ngũ sắc đặt trên đỉnh đầu của hắn.
Đối phó với một Thế Giới Thần hắn không cần phải lấy ra Đoạn Đạo Châu của mình, nhưng hắn lo lắng Lam Tiểu Bố sẽ chạy trốn, hắn biết Lam Tiểu Bố rất lợi hại.
Lam Tiểu Bố mỉa mai cười một tiếng, “Lần trước người chạy trốn cũng không phải là ta.”
Trúc Khổ hoàn toàn không để ý đến Lam Tiểu Bố, hạt châu ngũ sắc kia cuốn theo lực lượng đạo vận vô cùng mênh mông, hóa thành một thế giới ngũ sắc. Một loại khí thế khủng bố muốn thiêu đốt vũ trụ bao trùm đến, không gian xung quanh Lam Tiểu Bố xiết chặt, lĩnh vực tựa như đang bị cắn nuốt.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố đã có chút hiểu ra vì sao Trúc Khổ là được gọi là Đoạn Đạo Giả, lĩnh vực này thật sự là cường đại. Nếu như hắn vẫn còn là Thế Giới Thần, vậy hắn chỉ có thể chạy càng xa càng tốt. Ngay cả lĩnh vực Thần Vương của hắn cũng bị lĩnh vực Đoạn Đạo này cắn nuốt, nếu như hắn là Thế Giới Thần, thực lực thấp hơn Trúc Khổ một cái cấp độ, lĩnh vực của mình chỉ sợ sẽ giống như băng tuyết gặp lửa lớn, hòa tan càng nhanh hơn.
Lam Tiểu Bố hét lên một tiếng, khí thế tăng cao, lĩnh vực Trường Sinh đại đạo vừa bị cắn nuốt mất một góc chẳng những không tiếp tục tan rã đi mà điên cuồng mở rộng ra.
Oanh! Lĩnh vực của hai người chạm vào nhau, sắc mặt Trúc Khổ biến đối, hai tay nhanh chóng kết ra thủ quyết liên miên, phối hợp với đạo vận từ hạt châu ngũ sắc của hắn, tạo thành một chùm sát thế khóa chặt Lam Tiểu Bố.
Thế mà hắn ta lại cảm thấy lĩnh vực đoạn đạo của mình không thể nào cắn nuốt được lĩnh vực của đối phương, không chỉ như vậy, lĩnh vực của hắn ta còn bị lĩnh vực của đối phương nghiền ép, còn có dấu hiệu bị đánh tan, chuyện này sao có thể?
Lam Tiểu Bố cũng cảm thấy hồn phách mình lạnh đi, tựa như có lực lượng đáng sợ nào đó muốn bổ hồn phách của hắn ra. Nếu như hắn không nhanh tay ngăn cản, giờ phút này hồn phách của hắn đã bị chặt đi một góc rồi.
Thất âm Kích trong tay Lam Tiểu Bố vẫn không đánh ra, mà đánh môt quyền.
Khí thế trong không gian lập tức biến đổi, rõ ràng là bầu trời đang âm u chỉ có lĩnh vực đoạn đạo ngũ sắc của Trúc Khổ, thế nhưng sau khi Lam Tiểu Bố đánh ra một quyền này, ngũ sắc đã biến mất, âm u cũng bị xé mở. Chỉ có một loại hơi thở bi thương tràn vào trong vùng không gian này, giờ phút này không gian này đã có thêm sự biến hóa về mùa.
Lá thu xào xạc cuốn lên, sau cơn gió thu này, là cái rét căm căm ập đến.
Trúc Khổ rùng mình một cái, giờ phút này nếu như hắn ta không biết Lam Tiểu Bố cũng là Thần Vương, vậy thì hắn ta đã uổng công lăn lộn rồi. Hắn ta không thể nào nghĩ thông được, vì sao Lam Tiểu Bố chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã từ một Thế Giới Thần sơ kỳ tấn cấp lên Thần Vương cảnh.
Lúc trước khi Lam Tiểu Bố còn là Thế Giới Thần sơ kỳ, hắn cũng không phải là đối thủ, bây giờ người ta cũng là Thần Vương giống như hắn, còn đánh cái gì nữa? Chỉ cần nhìn lĩnh vực Thần Vương của mình bị đối phương nghiền ép như thế nào là hắn ta đã biết kết quả rồi.
Phải chạy thôi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Trúc Khổ.
Nhưng mà giờ phút này quyền ý của Lam Tiểu Bố đã hình thành, ý thu lạnh lẽo đánh xuống. Không gian lạnh lẽo, hóa thành một loại tử khí. Giờ phút này Trúc Khổ cảm thấy cả thế giới của mình chỉ còn một màu xám trắng, không có chút sinh khí nào.
Quyền lên gió thu thổi, đợi đến lúc thu tận, sinh khí đoản, cỏ cây hóa thành sương.
Oanh! Đạo vận nổ tung, Trúc Khổ tê cả da đầu, hắn ta đâu còn dám chần chừ một giây nào, điên cuồng cuốn theo thần nguyên, thân hình nhạt đi.
Chỉ một khắc sau, thân hình nhạt đi của Trúc Khổ lại ngưng thực lại một lần nữa, trong mắt hắn ta lộ ra tia sợ hãi. Lam Tiểu Bố biết hắn ta đã hạ ấn ký thần niệm lên người, cho nên đã ở đây bố trí hư không thần trận chờ hắn ta đến.
Cũng đúng, người ta là Thần Vương có thực lực mạnh hơn hắn ta, sao có thể không biết hắn ta đã hạ ấn ký?
Bản thân mình lại vội vàng chạy trốn, thậm chí còn không nhớ đến chuyện gì cả, đúng là heo mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận