Khí Vũ Trụ

Chương 1813 - Lục Đạo Luân Hồi Giới thành.

Lam Tiểu Bố đang ngồi trên giường mở mắt ra, hắn thở một hơi thật dài.
Từ khi bước lên Luân Hồi Kiều, hắn đã cảm ngộ được rõ ràng pháp tắc đạo vận Luân Hồi mênh mông vô tận kia, hơn hai mươi năm qua, hắn vẫn luôn cảm ngộ đại đạo Luân Hồi. Mà khi thời gian trôi qua, đại đạo Luân Hồi của Lam Tiểu Bố đã càng ngày càng rõ ràng.
Rất nhiều lần Lam Tiểu Bố đều muốn tỉnh táo lại, sau đó đi tìm Tô Sầm. Nhưng mà mỗi lần hắn nghĩ như vậy, đều sẽ cảm thấy Trường Sinh Quyết của mình xuất hiện vết rách. Không chỉ như vậy, đại đạo Luân Hồi của hắn sẽ có tai họa ngầm cực lớn.
Lam Tiểu Bố biết rất rõ, nếu như hắn cố chấp tỉnh táo lại, bỏ lỡ cảm ngộ đại đạo Luân Hồi, đại đạo của hắn có lẽ sẽ mãi dừng ở tứ chuyển Thánh Nhân.
Mà hắn cho đến ngày hôm nay, không biết đắc tội với bao nhiêu cường giả, để lại bao nhiêu hậu hoạn. Hắn có thể đi tới ngày hôm nay, đó là bởi vì thực lực của hắn vẫn luôn không ngừng nhanh chóng gia tăng. Nếu như thực lực của hắn dừng tăng trưởng, vậy thì đối với hắn, còn cả toàn bộ Đại Hoang Thần Giới, đều là đòn đả kích trí mạng. Thậm chí Đại Hoang Thần Giới sẽ hoàn toàn bị hủy đi, hoặc là bị người ta luyện hóa hết.
Cũng may Tô Sầm đã luân hồi, hơn nữa còn ở trong một giới này. Chờ hắn cảm ngộ đại đạo Luân Hồi xong, vẫn có thể tìm kiếm được Tô Sầm.
Đối với Lam Tiểu Bố mà nói, chẳng những là đại đạo Luân Hồi vô cùng rõ ràng, ngay cả Lục Đạo Luân Hồi Giới cũng đã có hình dáng mơ hồ. Lam Tiểu Bố biết, đây chỉ là giờ phút yếu đuổi nhất trước khi bước vào tứ chuyển Thánh Nhân. Giờ phút này tu vi thực lực của hắn, còn đang ở bên trong một kiếp luân hồi này, chờ hắn hoàn toàn chứng được đại đạo Luân Hồi, đó chính là lúc hắn bước vào tứ chuyển Thánh Nhân, nhẹ nhàng xé rách giới vực này mà đi.
Lúc đó, Lục Đạo Luân Hồi Giới của hắn còn mạnh hơn Luân Hồi Thánh Nhân không biết bao nhiêu lần. Mặc dù Luân Hồi Thánh Nhân cũng có thể tạo dựng ra Lục Đạo Luân Hồi, nhưng cái thông đạo Luân Hồi này Lam Tiểu Bố đã từng nhìn thấy, rất mơ hồ, hơn nữa thời gian cũng không dài.
Cho dù thực lực vô cùng yếu ớt, nhưng Lam Tiểu Bố cũng không lo lắng. Quy tắc của một giới này vẫn vô cùng yếu kém, có thể thấy được người ở nơi này cũng không có thực lực quá mạnh.
Cảm nhận được đại đạo Luân Hồi và Lục Đạo Luân Hồi Giới vực hình thành rõ ràng, Lam Tiểu Bố đứng lên, trong lòng âm thầm may mắn mình đã lựa chọn luân hồi một kiếp. Bản ý của hắn là muốn tìm kiếm Tô Sầm, là một kiếp luân hòi của Tô Sầm. Thật sự luân hồi một kiếp xong, hắn mới phát hiện nếu như mình không lựa chọn luân hồi một kiếp chứng đại đạo Luân Hồi bước vào tứ chuyển, hắn sẽ không thể nào cảm ngộ được đại đạo Luân Hồi chi tiết và rõ ràng như vậy, cũng không thể nào tạo dựng ra Lục Đạo Luân Hồi Giới hoàn chỉnh.
KHông thể cảm ngộ rõ ràng đại đạo Luân Hồi, không thể tạo dựng Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh. Tương lai có lẽ thực lực của hắn sẽ hơn xa cửu chuyển Thánh Nhân bình thường, nhưng mà đứng trước mặt cường giả đỉnh cấp chân chính, chênh lệch của hắn nhất định rất lớn.
Đừng nói là người khác, ngay chính Vô Lượng, hắn cũng không thể thắng được.
“Cảm ơn ngươi, Tô Sầm.” Lam Tiểu Bố tự lẩm bẩm một câu, nếu như không phải vì Tô Sầm, hắn thật sự sẽ không lựa chọn luân hồi một lần.
KHông lựa chọn luân hồi một lần, vậy thì làm sao chứng được đại đạo Luân Hồi chí cao vô thượng?
‘Tiểu Bố đại ca, ngươi…” Lam Dĩ bưng một mâm cơm đứng ngay cửa ra vào, kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố.
Từ sau khi đại bá dắt Lam Tiểu Bố về đây, Lam Tiểu Bố luôn trong tình trạng u mê, mọi chuyện cũng cần phải có tỳ nữ chuyên môn chăm sóc. Hơn nữa không có người nâng, cho đến bây giờ Lam Tiểu Bố chưa bao giờ từ trên giường ngồi dậy. Hôm nay hắn ta đến đây, vậy mà lại nhìn thấy Lam Tiểu Bố từ trên giường ngồi dậy, đây quả thật là khiến hắn ta kinh ngạc rớt cằm.
“Ngươi là?” Lam Tiểu Bố khó hiểu nhìn người thanh niên trước mặt, trong ấn tượng mơ hồ của hắn, cho đến bây giờ người đưa cơm chăm sóc mình đều là một nữ tỳ. Mặc dù hắn không biết nữ tỳ kia tên là gì, hắn cũng biết rõ ràng, khi hắn không cố gắng kháng cự mọi vấn đề trong sinh hoạt, cảm ngộ đại đạo lại càng nhanh.
“Tiểu Bố đại ca, ngươi thật sự tốt rồi? Ta là Lam Dĩ, là em họ của ngươi.” Lam Dĩ mừng rỡ đặt mâm cơm sang một bên, giọng điệu vô cùng kích động.
“Đa tạ ngươi.” Lam Tiểu Bố nhìn thoáng qua mâm cơm bên cạnh, trong lòng luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì đó.
Lam Dĩ vô cùng vui mừng, khi hắn ta đang định nói gì đó, Lam Tiểu Bố đã vươn tay ra ngăn hắn ta lại, sau đó cúi đầu nhìn cổ mình một chút lập tức nói, “Lam Dĩ đệ, trên cổ ta… Không đúng, trong tay của ta chắc hẳn có một thứ gì đó đúng không?”
Lam Tiểu Bố cuối cùng cũng nhớ đến chỗ không đúng, là Lam Sí Chi Tinh. Hắn cầm theo Lam Sí Chi Tinh vượt qua Luân Hồi Kiều, vậy mà Lam Sí Chi Tinh lại không có ở trên người.
“Đúng vậy, khi đại bá dẫn ngươi về, trên người ngươi có một viên bảo thạch, trên bảo thạch có hai cái tên, trong đó có một cái tên là Lam Tiểu Bố. Bởi vì dưới gối đại bá không con, vẫn luôn xem ngươi là con trai ruột mà nuôi dưỡng, đồng thời đặt tên cho ngươi là Lam Tiểu Bố…”
Lam Dĩ nói đến đây, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, trừng to mắt nhìn Lam Tiểu Bố, “Tiểu Bố đại ca, làm sao ngươi biết được những chuyện này?”
Lam Tiểu Bố là do nhặt được, khi nhặt được mới bao nhiêu tuổi? Hơn nữa về sau vẫn luôn mơ mơ màng màng, cho đến bây giờ vẫn chưa từng tỉnh táo, sao có thể biết được chuyện trên người mình có bảo thạch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận