Khí Vũ Trụ

Chương 1712 - Đảo Thánh NHân. (2)

Lam Tiểu Bố vừa để Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu của hộ trận và sát trận bên ngoài hòn đảo này, đồng thời đặt thủ ấn vào trên lỗ khảm này.
Phương Chi Phàn cũng vừa mới chạy trốn đến nơi này, cho nên tuyệt đối sẽ không có liên quan gì đến hòn đảo này. Hắn thuấn di hơn hai năm, lúc này mới đến đây, khoảng cách này so với việc hắn dùng Luân Hồi Oa phi hành hai năm còn xa hơn. Luân Hồi Oa phi hành hai năm, Thần khí phi hành thượng phẩm bình thường chỉ sợ phi hành hơn trăm năm, thậm chí là mấy trăm năm. Bởi vậy có thể thấy được, cái Thánh ĐẠo thành màu vàng kim này chắc chắn cách lục địa hắn tới rất xa.
Thủ ấn Lam Tiểu Bố vừa đặt lên lỗ khảm, một đạo khí thế đạo tắc lập tức bao lấy người Lam Tiểu Bố, sau đó lỗ khảm hiện lên mấy tia đạo quang, hộ trận mở ra một lối đi.
Lam Tiểu Bố vừa bước một bước vào trong thông đạo, trong lòng đã âm thầm kinh ngạc, hòn đảo này vậy mà thấp nhất phải là cảnh giới CHuẩn Thánh mới có thể vào được. Nói cách khác, từ giờ trở đi, địa bàn mà hắn tiến vào này, tu vi thấp nhất cũng là CHuẩn Thánh.
Vừa tiến vào trong đảo, ba chữ lớn đạo văn đã xuất hiện trong thần niệm của Lam Tiểu Bố, đảo Thánh Nhân.
Phản ứng đầu tiên của Lam Tiểu Bố chính là, to mồm thật. Nhưng sau đó lập tức nhận ra, người ta nói chính là sự thật mà. Tiến vào nơi này tu vi thấp nhất phải là Chuẩn Thánh, đã như vậy, gọi là đảo Thánh Nhân cũng không có gì lạ. Chuẩn Thánh không tính là Thánh Nhân, nhưng tốt xấu gì cũng có một chữ Thánh.
Hắn nghĩ đến lúc trước hắn gặp được một cái thôn Tiên Đế, ở chỗ đó thật sự toàn là Tiên Đế, chẳng lẽ đây cũng là một nơi tương tự?
Thần niệm mở rộng ra ngoài, dưới chân là một con đường bằng ngọc thạch rộng chừng mười trượng. Xuyên qua con đường ngọc thạch này, là một quảng trường khổng lồ, phía cuối quảng trường này chính là Hoàng Kim Thánh ĐẠo thành.
Bên ngoài Thánh Đạo thành kia có hơn trăm tu sĩ, những người này đều là Chuẩn Thánh trở lên. Mặc dù Lam Tiểu Bố không có dùng thần niệm nhìn trộm, cũng có thể nhìn ra được hơn trăm người này, tu vi thấp nhất chính là cảnh giới Chuẩn Thánh.
Mà ở nơi xa hơn bên ngoài Thánh Đạo thành, lại càng có nhiều loại thần linh thảo, thần linh thảo cấp bảy là bình thường. Chẳng những có thần linh thảo, mà còn có đạo quả.
Lam Tiểu Bố hít vào một hơi, có cần chảnh như vậy không? Hắn tự nhận mình là người giàu có, nhưng cũng không dám trồng loại thần linh thảo đỉnh cấp, đạo quả đỉnh cấp này tùy tiện ở bên ngoài Trường Sinh Thánh Đạo thành và ĐẠi Hoang Thần đạo thành.
Khi Lam Tiểu Bố còn đang chấn động, trong thần niệm đột nhiên quét đến một người quen. Không đúng, không phải là một người quen mà là hai người quen.
Lam Tiểu Bố không chút do dự bước đến bên ngoài Hoàng Kim Thánh Đạo thành, lớn tiếng kêu lên, “Ha ha, Ha Khô đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Sau khi nói xong, hắn chuyển sang nam tử gầy yếu khác đứng bên cạnh, “Đúng rồi, ngươi tên là gì, nhất thời ta quên mất rồi.”
Ha Khô Thánh Nhân hắn quen biết ở Đại Kính qua bích cốc, sau đó tên này còn chuẩn bị gia nhập dưới trướng hắn. Chỉ là sau khi KHôn Trần Thánh ĐÌnh thành lập, gia hỏa này không chút do dự chuyển hướng đi đến Khôn Trần Thánh ĐÌnh. Có thể nói là không có một chút tiết tháo nào, cũng là gia hỏa không có chút tâm đội ơn nào.
Gia hỏa này năm đó là Ngụy Thánh, những năm này lăn lộn cũng chẳng ra sao, vẫn chỉ là một Ngụy Thánh. Một tên gia hỏa khác đã từng gặp ở Thiên Nhai, chỉ là một người qua đường Giáp, Lam Tiểu Bố không nhớ được tên của hắn. Còn tên Ha Khô Thánh Nhân kia, hình như cũng từ Thiên Nhai mà ra…
“Là ngươi?” Nam tử gầy yếu kia nhìn thấy Lam Tiểu Bố, sắc mặt hơi đổi một chút, lập tức không dám nhiều lời, xoay người tiến vào trong Hoàng Kim Thánh Đạo thành.
Năm đó Lam Tiểu Bố ở Thiên Nhai chính là bá chủ một phương, cho dù bởi vì lúc đó bọn hắn bị nhiều nhân tố áp chế nên không thể dạy dỗ được Lam Tiểu Bố, nhưng trong lòng hắn ta, Lam Tiểu Bố cũng chẳng phải là hạng người tốt gì. Loại người này có thể không trêu chọc thì đừng nên trêu chọc đến.
“Ha ha, hóa ra là Lam đạo hữu, đúng là đã lâu không gặp.” Ha KHô ngoài cười nhưng trong không cười trả lời một câu.
Hắn ta cũng biết Lam Tiểu Bố không chào đón hắn ta, nhưng mà dù sao Lam Tiểu Bố cũng là ân nhân cứu mạng của hắn ta, hắn ta đương nhiên không thể quay mặt bỏ đi được. Có lúc, khi không dính đến lợi ích, hắn ta vẫn phải để ý đến mặt mũi một chút.
Nếu như không phải vì muốn hỏi thăm tình huống của Hoàng Kim Thánh Đạo thành và đảo Thánh Nhân, Lam Tiểu Bố sẽ mặc kệ không hỏi đến gia hỏa này.
“Ha Khô đạo hữu, không phải ngươi quay về giúp đỡ Khôn Trần Thánh Đình sao? Sao lại đến đây?” Lam Tiểu Bố cười he he.
Hắn hoài nghi có lẽ Không Trần Thánh Đình đã bị xử lý rồi, nếu không thì làm sao Ha Khô Thánh Nhân lại xuất hiện ở đây? Chỉ là hắn ta vẫn luôn bế quan, Khôn Trần Thánh ĐÌnh có bị xử lý hay không, hắn cũng không biết rõ lắm.
Ha Khô từ tốn nói, “Lam Đạo Quân đang mỉa mai ta sao? Chẳng lẽ ĐẠo Quân không biết Khôn Trần Thánh ĐÌnh đã bị Trớ Chú Thánh Nhân đánh tan rồi sao?”
Thật sự đã bị xử lý rồi? Lam Tiểu Bố sửng sốt, lập tức nói, “Ha KHô đạo hữu, hai ngày trước chắc hẳn Trớ Chú Thánh Nhân đã đến đây rồi? Sao ngươi không ra tay với hắn ta, ít nhất cũng phải báo thù một chút chứ?”
Sắc mặt Ha Khô Thánh Nhân vô cùng khó coi, trong lòng tự nhủ ông đây chỉ là một Ngụy Thánh, vậy mà ngươi bảo ta đối phó với Trớ Chú Thánh Nhân Phương Chi Phàn sao? Ngươi đang mỉa mai ta đấy à? Hay là cảm thấy ta ngại sống quá lâu rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận