Khí Vũ Trụ

Chương 662: Ai mà không phải là Tiên Đế.

Lam Tiểu Bố lại im lặng.
“Lam đại ca…” Ngu Xúc đã đè nén mọi chuyện ở trong lòng rất nhiều năm, hơn nữa đã đi trong hẻm núi này mấy tháng trời, trong lúc nhất thời đã nói ra rất nhiều chuyện, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.
Lam Tiểu Bố thở dài, “Ngu Xúc muội…”
“Lam đại ca, chúng ta ở chỗ này chỉ sợ cuối cùng cũng không thể nào thoát được, có lẽ tương lai hai người chúng ta sẽ ở lại đây từ từ chết đi. Ngươi cứ gọi ta là Xúc Xúc đi, ở đây cũng không có người thứ ba.” Ngu Xúc bỗng nhiên nói.
“Được.” Lam Tiểu Bố lên tiếng rồi nói, “Xúc Xúc, chuyện Lãnh Y Thường kia làm, ngươi có tận mắt nhìn thấy không?”
“Không có, nhưng mà chính bản thân nàng cũng thừa nhận, hơn nữa có rất nhiều chuyện đều có bằng chứng.” Ngu Xúc nói.
Lam Tiểu Bố cười ha ha một tiếng, “Xúc Xúc, có nhiều khi tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là thật, huống chi là nghe người khác đồn? Cũng giống như tỷ muội các ngươi ở Hoán Nữ Cung vậy, người khác cũng chỉ nghe thấy lời đồn mà thôi, cho nên mới căm thù các ngươi đến tận xương tủy. Có thể chính ngươi cũng biết, đây đều là giả, đều là do những ngụy quân tử kia cố ý nói ra ngoài.
Vừa rồi khi ngươi vứt ta trên mặt đất đấy, nếu người khác mà nhìn thấy đương nhiên sẽ cho rằng ngươi muốn ra tay với ta, hoặc là chuẩn bị tra tấn ta. Nhưng trên thực tế, đó là do ta không hiểu rõ về ngươi, khiến ngươi cảm thấy ấm ức cho nên ngươi mới làm như vậy. Cho nên, bất cứ chuyện gì, cho dù có là tận mắt nhìn thấy, cũng phải chứng thực rõ rồi mới quyết định. Ngươi hận những ngươi đã đổ oan cho ngươi, vậy nếu như Lãnh Y Thường kia cũng bị vu oan thì sao? Cho nên chuyện gì mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác.”
Ngu Xúc nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, bước chân dừng lại, nàng bỗng nhiên có chút hận bản thân mình. Tỷ muội các nàng là bị người ta vu oan, các nàng vô cùng oán hận những người không biết rõ chân tướng kia, vì sao các nàng lại làm chuyện giống như vậy, đi chê cười xem thường người khác như thế?
“Lam đại ca, cảm ơn ngươi.” Lúc này Ngu Xúc bỗng nhiên hiểu rõ, chính nàng là người bị hại, vậy mà còn gia nhập vào trong đám ác đồ, đi phỉ nhổ người khác. Bảo sao hay vậy, thực sự đáng sợ.

Trải qua cuộc tâm tình này, khoảng cách giữa hai người cũng rút ngắn lại hơn rất nhiều. Trong lòng Ngu Xúc cũng không còn đè nén như trước nữa, một đường này, cũng không còn bàng hoàng và bất lực như trước nữa. Không còn đường đi thì thế nào chứ, ở đây nàng còn có một người bạn.
Lại đi thêm nửa tháng nữa, hôm nay Ngu Xúc bỗng nhiên ngạc nhiên kêu lên một tiếng, nàng nhìn thấy một cái đầm nước ở phía trước.
“Chờ một chút, bên cạnh hồ nước này không có cây cỏ nào cả, có lẽ là có độc.” Lam Tiểu Bố thấy Ngu Xúc tiến lên thì vội vàng kêu một tiếng.
Trên thực tế trong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng nghi ngờ, một nơi không có sinh khí như thế này sao lại có nước?
Lần này Ngu Xúc lại không nghe lời Lam Tiểu Bố nói, nàng quay đầu lại nở nụ cười, “Lam đại ca, cho dù là có độc, ta cũng tình nguyện chết ở nơi này. Ta không muốn đi nữa, ít nhất thì ở nơi này có ngươi, còn có nước.”
Nàng biết có lẽ Lam Tiểu Bố không hiểu nàng, nhưng mà chỉ cần nàng hiểu là được rồi. Nàng không chút do dự đặt Lam Tiểu Bố xuống bên cạnh đầm nước, sau đó cởi quần áo muốn vào trong đầm nước tắm rửa một chút. Không thể tu luyện, cũng không có pháp thuật, Ngu Xúc đã sớm cảm thấy bản thân mình như từ trong bùn vớt ra vậy.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng quay đầu lại, khoảng thời gian này ở chung, hắn cũng có chút hiểu biết về Ngu Xúc. Đây là một nữ nhân đã bị đè nén suốt hai đời, thật vất vả mới được luân hồi, lại bị mình yêu cầu đi tìm Liễu Ly.
Nếu như Liễu Ly thật sự có quan hệ tốt với Ngu Xúc còn chưa tính, từ lúc nói chuyện phiếm với Ngu Xúc, Lam Tiểu Bố mới biết, Ngu Xúc và Liễu Ly chỉ là hai người cùng ở trong Hoán Nữ Cung mà thôi. Liên hệ duy nhất giữa hai người, chính là vào lúc sắp chết, Thiến tỷ trong Hoán Nữ Cung yêu cầu mọi người dung huyết, để tương lai có thể tế máu tìm người mà thôi. Mục đích tìm kiếm nhau cũng dễ đoán được, chính là liên thủ với nhau báo thù mà thôi.
Từ chuyện này có thể nhìn ra được, Ngu Xúc, Liễu Ly và cả những người Thiến tỷ kia đều đồng thời vẫn lạc.
Có lẽ tại trong hẻm núi sâu này, Ngu Xúc chậm rãi tìm được bản thân mình. Lam Tiểu Bố cũng có chút hiểu rõ, vì sao trên đường đi cùng hắn đến đây, Ngu Xúc đều chìm đắm trong tu luyện.
“Lam đại ca, ngươi cũng tắm rửa một chút đi…” Gọng nói của Ngu Xúc đánh thức Lam Tiểu Bố.
Ngu Xúc xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố tựa như vừa mới sinh ra một lần nữa, mặc dù dung mạo đã bị hủy, nhưng nụ cười xán lạn kia khiến Lam Tiểu Bố hoài nghi bọn hắn không phải đang rơi xuống hẻm núi sâu không ra được, mà là đang đi nghỉ phép tại một bãi biển.
“Ta thì thôi đi…” Tay chân của Lam Tiểu Bố đã bị gãy hết, hắn biết mình mà tắm rửa thì cần phải có Ngu Xúc trợ giúp. Quan trọng nhất là hắn và Ngu Xúc không hề có quan hệ gì cả, để một nữ nhân không có quan hệ gì với hắn giúp mình tắm rửa, đây là ý gì chứ?
“Không được, trên người ngươi vô cùng bẩn thỉu, ta còn phải cõng ngươi nữa.” Ngu Xúc không chút do dự nói.
Nói xong Ngu Xúc lập tức muốn cởi quần áo Lam Tiểu Bố ra, rõ ràng đang chuẩn bị làm thay.
Lam Tiểu Bố nghĩ đến Lạc Thải Tư, lúc trước Lạc Thải Tư cũng chăm sóc hắn như vậy, nhưng mà Lạc Thải Tư chưa từng giúp hắn tắm rửa.
Vào lúc này, một giọng nói đột ngột truyền đến, “A, lại dám tắm rửa ở Tuyệt Sinh Đàm, thật to gan.”
Có người? Ngu Xúc giật mình, nhanh chóng đứng lên, đồng thời đề phòng nhìn nơi truyền đến giọng nói, sau đó nàng và Lam Tiểu Bố lập tức nhìn thấy một tên nam tử râu tóc bạc trắng chậm rãi đi tới.
Cái chậm rãi này không phải làm bộ, mà là thật sự chậm rãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận