Khí Vũ Trụ

Chương 1390 - Niết Bàn thần thành.

Niết Bàn thần thành, thần thành lớn nhất Vô Căn Thần giới. Người của Vô Căn Thần giới vốn không nhiều, nhưng tu sĩ ở Niết Bàn thần thành thì có hơn ngàn vạn.
Sở dĩ Niết Bàn thần thành náo nhiệt và phồn hoa như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là vì Vô Căn học cung. Tiền thân của Vô Căn học cung chính là Niết Bàn học cung, Niết Bàn học cung là một nơi có tính bao dung cực lớn. Vô Căn học cung dựng lên đều dựa theo quy tắc của Niết Bàn học cung, cho nên Vô Căn học cung đối với các tu sĩ cũng cực kỳ bao dung. Không chỉ bao dung, Vô Căn học cung còn dùng cái giá thấp nhất để cung cấp các loại công pháp, đan dược, động phủ, các loại tài nguyên tu luyện.
Những tài nguyên này đều có thể dùng điểm cống hiến để đối lấy, chỉ cần là cống hiến cho Vô Căn Thần giới, thì có thể lấy được điểm cống hiến của Vô Căn học cung.
Bên ngoài tấp nập người đến người đi vào Niết Bàn thần thành, giờ phút này có một tán tu lôi thôi lếch thếch đang đứng bên ngoài cửa thành. Tán tu này không biết từ đâu xuất hiện, từ dáng vẻ phong trần và hơi thở trên người có thể thấy được, đây là một tu sĩ cô độc thường xuyên di chuyển bên ngoài vì tài nguyên tu luyện.
Tóc dài xốc xếch tùy tiện kết búi tóc tán tu ở sau lưng, hai mắt đục ngầu tang thương, xem ra chính là khổ tu sĩ có tư chất bình thường. Giờ phút này tên tán tu kia nhìn Niết Bàn thần thành phồn hoa náo nhiệt, tựa như đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó, một hồi lâu sau mới thì thào nói, “Quả nhiên là đệ nhất thần thành.”
Tên tán tu này chính là Lam Tiểu Bố dịch hình thành, hắn chẳng những cải biến gương mặt của mình, ngay cả hơi thở và trạng thái cũng thay đổi.
“Đương nhiên rồi, Vô Căn Thần giới vốn cũng có tên là Vô Căn Thần Khư, bây giờ người gọi Thần Khư càng lúc càng ít, cũng là vì Vô Căn học cung tồn tại. Vô Căn học cung đã làm nên cống hiến to lớn cho Vô Căn Thần giới, cho nên mới có địa vị như ngày hôm nay.” Nghe thấy Lam Tiểu Bố lẩm bẩm, bên cạnh có một tu sĩ nói.
Lam Tiểu Bố nghiêng đầu nhìn thấy một tên tán tu gần giống như hắn, thực lực đại khái là Thần Quân sơ kỳ. Dáng người của người này thấp hơn Lam Tiểu Bố một chút, trên lưng đeo một thanh trường đao.
TRong tình huống bình thường, đồ vật của tu sĩ đều sẽ đặt vào trong nhẫn trữ vật. Lấy pháp bảo ra đeo lên người, chủ yếu là nói cho người khác biết hai chuyện, thứ nhất đạo của ta chính là Sát Phạt chi đạo, thứ hai là không nên tùy tiện chọc đến ta. Trên thực tế loại tu sĩ này quả thật rất khó chọc đến.
“Đạo hữu đến đây là để tham gia cuộc tuyển chọn vị trí cung chủ sao?” Lam Tiểu Bố ôm quyền hỏi.
Thần Quân này cũng ôm quyền nói, “Không sai, Vô Căn học cung đã có cống hiến to lớn cho Vô Căn Thần giới, Ngũ mỗ bất tài, cũng hy vọng có thể thông qua lần chọn lựa này làm một vài chuyện trong khả năng của mình cho Vô Căn học cung.”
“Thế nhưng cung chủ Vô Căn học cung chỉ có một thôi, nhiều người đến cạnh tranh như vậy…” Lam Tiểu Bố nhíu mày nói.
Thần Quân họ Ngũ kia cười ha ha một tiếng, “TRanh cử được đương nhiên là tốt, tranh cử không được, ta cũng có thể mở mang kiến thức về thiên tài của Vô Căn Thần giới một chút, đối với đạo của ta mà nói cũng có chỗ tốt. Hơn nữa Vô Căn học cung trừ lựa chọn cung chủ, còn lựa chọn rất nhiều chấp sự.”
Lam Tiểu Bố cũng không cảm thấy kỳ quái, đối phương tu luyện chính là sát phạt đạo, tham gia loại tranh cử này quả thật có chỗ tốt.
“Ngũ huynh, vì sao Vô Căn học cung cứ trăm năm sẽ lựa chọn cung chủ một lần? Thế cung chủ lúc đầu đâu rồi?” Lam Tiểu Bố hỏi, hắn muốn biết người khác nhìn nhận vấn đề này như thế nào.
“Ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết? Chẳng lẽ ngươi không phải đến để tham gia tranh cử cung chủ sao?” Thần Quân họ Ngũ kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố cười cười xấu hổ, “Ta vẫn luôn bế quan, nghe nói Vô Căn học cung sắp tranh cử vị trí cung chủ nên lập tức tới ngay, ta thực sự không biết những cung chủ trước kia đã đi đâu.”
Theo Khổ Nhược Thần Vương nói, Lam Tiểu Bố biết rất rõ chỉ cần là cung chủ Vô Căn học cung đều là con rối, sau khi xuống đài thì sẽ trở thành sát thủ của Ám Nguyệt Hà. Đây mới là sát thủ giấu trong chỗ tối, chứ không phải những sát thủ có thể quang minh chính đại ra ngoài kia. Cho nên chỉ cần đảm nhiệm cung chủ Vô Căn học cung, trên cơ bản là không có khả năng lấy thân phận thật bước ra ngoài ánh sáng.
Còn về Ám Nguyệt Hà bắt những tu sĩ có thiên phú mạnh về làm sát thủ, ngay cả Khổ Nhược Thần Vương cũng không biết rõ.
“Chỉ cần làm cung chủ Vô Căn học cung một trăm năm, đều có tư cách tiến vào Niết Bàn Đạo Thần cốc tu luyện từ vạn năm đến một trăm ngàn năm, thời gian cụ thể là căn cứ vào cống hiến đã làm được cho Vô Căn học cung lúc đảm nhiệm vị trí cung chủ…”
Chuyện này thì Khổ Nhược Thần Vương không nói cho Lam Tiểu Bố biết, có lẽ cho rằng Lam Tiểu Bố biết. Dù sao thì đây là nơi mà tất cả mọi người đều hướng đến, bế quan trong Niết Bàn Đạo Thần cốc vạn năm, đối với bất cứ tu sĩ nào cũng đều là hấp dẫn cực lớn.
“Ngũ Điềm đạo hữu…” Ở đằng xa có một giọng nói đột ngột vang lên.
Thần Quân đang nói chuyện với Lam Tiểu Bố ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người gọi mình, trên mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức nói với Lam Tiểu Bố, “Bằng hữu của ta đến, chúc ngươi may mắn.”
Nói xong thì lập tức đi qua kia.
Lam Tiểu Bố không để ý đến, hắn đã biết Niết Bàn Đạo Thần cốc là nơi nào, đây là thánh địa tu luyện lớn nhất ở Vô Căn học cung, nhưng mà bây giờ nhất định đã bị Ám Nguyệt Hà chiếm đoạt.
Đi đến lối vào Niết Bàn thần thành, một cái pho tượng cực kỳ to lớn đứng sừng sững ở cửa vào Niết Bàn thần thành.
Pho tượng này là ai, Lam Tiểu Bố cũng biết, tên là Xích Khôn. Sau khi Diệt Thế Lượng Kiếp xảy ra, chính hắn là người đã sáng lập nên Vô Căn học cung. Chỉ là khi Vô Căn học cung đang phát triển nhanh chóng thì Xích Khôn đột nhiên mất tích. Nghe đồn sở dĩ Xích Khôn mất tích, là vì đang đi thăm dò vùng biên giới Vô Căn Thần giới ấp mà xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận