Khí Vũ Trụ

Chương 1168 - Tiến đến Tiêu Tuyền chiến trường.

Niệm cười cười ôm quyền nói, “Hoang Cổ Thần Khí môn đã sớm trở thành quá khứ, nghĩ lại mà kinh.”
Quân Vu nổi lòng tôn kính, nhanh chóng thi lễ nói, “Quân Vu kính chào Niệm huynh, không ngờ đến Quân Vu ta còn có thể nhìn thấy phong thái của Khí Vương đứng đầu thần giới.”
Năm đó Niệm chính là thần khí sư có thanh danh tốt đẹp nhất ở thần giới, mỗi một món thần khí mà hắn luyện chế ra, đều là pháp bảo vô cùng cần thiết đối với mọi người.
Đây là vì trước đó ở Thập Thần Điện không có ai nhận ra lai lịch của Niệm, nếu như nhận ra, Niệm chỉ cần nói một câu là có thể lôi kéo một lượng lớn người. Cái này ngoài lý do Niệm nổi tiếng ra, càng quan trọng hơn là nếu như Niệm có thể luyện chế cho mình một món thần khí, vậy thì năng lực chiến đấu sẽ có thể tăng thêm một cấp độ cao.
Niệm so với Quân Vu còn sống lâu hơn cả một thời đại, nếu như không phải Lam Tiểu Bố xưng hô với Niệm là huynh, vậy thì Quân Vu có thể gọi Niệm là tiền bối rồi.
Niệm nhanh chóng khiêm nhường một chút, hắn thật sự không thèm để ý đến những cái hư danh kia.
Lam Tiểu Bố lại nói, “Chờ sau khi quay trở lại Đại Hoang Thần đạo thành rồi, xin nhờ Niệm huynh luyện chế cho Quân đại ca một món pháp bảo tốt.”
Quân Vu nghe thấy lời của Lam Tiểu Bố, hai mắt sáng lên, hắn là một thế giới thần, đồ tốt trên người đương nhiên là không ít. Nếu như Niệm thật sự có thể luyện chế cho mình một món pháp bảo, vậy hắn cũng không cần tiếp tục sợ Khổng Đinh nữa, Thế Giới Thần trung kỳ đỉnh phong thì sao chứ?
“Đương nhiên là không có vấn đề gì.” Niệm không chút do dự đồng ý Lam Tiểu Bố.
Khi Quân Vu đang định cảm tạ, Niệm đột nhiên nói, “Nhanh chặn hắn lại, hắn đang ở ngay phía trước.”
Lam Tiểu Bố kéo Tra Dự đang ở trong một góc lên, “Thả lỏng tinh thần, ta ném ngươi vào trong tiểu thế giới.”
“Vâng, vâng.” Tra Dự không chút do dự lập tức mở rộng tâm thần của mình, trong lòng vô cùng đắng chát. Bản thân mình già đời hơn Lam Tiểu Bố đến mức nào? Nhưng sau khi hắn đến thần giới đã lăn lộn như thế nào? Người ta thì lăn lộn như thế nào, cái này thật sự không thể nào so sánh được.

Giờ phút này Uông Thưởng đã biết có chuyện gì xảy ra, Tiêu Tuyền chiến trường xuất hiện quần thể thần linh mạch. Khó trách đám đình trụ thần đình kia đều giống như điên mà bỏ đi, đổi thành hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
Cái thần linh mạch này cho dù như thế nào thì hắn cũng sẽ không từ bỏ, chỉ là mặc dù hắn là thế giới thần, nhưng so với những đình trụ kia, thực lực của hắn vẫn còn hơi thấp một chút. Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên tìm ai đến hỗ trợ một tay, một chiếc pháp bảo phi hành đột ngột lao đến.
“Người này điên rồi à?” Uông Thưởng nhìn pháp bảo phi hành đang lao về phía mình là một cái nồi, trong lòng kinh hãi.
Cái thần khí phi hành thượng phẩm này của hắn lấy được cũng không dễ dàng gì, cho dù bị đụng hỏng cũng là pháp bảo của đối phương, nhưng bị đụng hư một chút xíu thôi hắn cũng rất đau lòng.
Oanh! Lực va đập cuồng bạo ập đến, Uông Thưởng lập tức cảm thấy không ổn. Loại lực lượng này, tuyệt đối là có bổ sung thêm thần nguyên cố ý đập vào.
Răng rắc! Dưới chân Uông Thưởng chấn động, hắn nhanh chóng xông ra khỏi pháp bảo phi hành. Sau đó hắn nhìn thấy thần khí phi hành thượng phẩm của mình bị đập chia năm xẻ bảy.
Đáng chết!
Lửa giận trong lòng Uông Thưởng bùng lên, nhưng mà trong nháy mắt, đám lửa giận đó lại tắt ngúm. Đây là thần khí phi hành thượng phẩm đó, có thể đụng nát thần khí phi hành thượng phẩm của hắn thì làm sao có thể đơn giản? Sau đó hắn lập tức nhìn thấy ba người, Lam Tiểu Bố và cao thủ đáng sợ bên người Lam Tiểu Bố. Trừ cái đó ra, còn có Quân Vu.
Trong lòng Uông Thưởng nặng nề, cho dù có là ngớ ngẩn cũng biết Lam Tiểu Bố đến đây là vì hắn.
“Lam thành chủ, ngươi có ý gì?” Uông Thưởng cố gắng thả lỏng giọng điệu của mình.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Ngươi muốn bó tay chịu trói? Hay là để chúng ta tự ra tay?”
Uông Thưởng lập tức nói, “Nếu không nói rõ là ý gì, vậy thì ta cáo từ.”
Khi nói chuyện, Uông Thưởng quay người định đi, nhưng trên thực tế khi hắn xoay người, đã lập tức lấy pháp bảo dốc toàn lực đánh ra.
Hắn khẳng định bản thân mình không thể đi nổi, muốn đi cũng phải mở ra một con đường máu mới được.
Oanh! Thần nguyên nổ tung, một khắc sau, một cảm giác không gian trói buộc đáng sợ truyền đến, sắc mặt Uông Thưởng tái nhợt. Hắn biết thế giới thần bên cạnh Lam Tiểu Bố rất mạnh, nhưng lại không ngờ mạnh đến mức này.
Giờ phút này Uông Thưởng không lo được chuyện gì khác, hắn điên cuồng thiêu đốt tuổi thọ và tinh huyết, trước khi không gian kia kịp khóa chặt hắn, Uông Thưởng cuối cùng cũng cảm thấy thân thể nhẹ đi.
Phải chạy nhanh thôi, Uông Thưởng biến thành một tia sáng xám muốn xông vào sâu trong hư không. Nhưng mà sau đó một đạo hơi thở tử vong nghiền ép đến, ánh mắt Uông Thưởng lóe lên tia tuyệt vọng, hắn biết đây là Quân Vu ra tay.
Người kia bên cạnh Lam Tiểu Bố, hắn đã đánh không lại, cộng thêm Quân Vu, hắn chỉ có thể chết càng nhanh hơn.
Uông Thưởng thở dài một tiếng, không tiếp tục phản kháng.
Phốc! Trường thương của Quân Vu cố ý lệch đi một chút, xuyên qua bả vai Uông Thưởng, máu tươi tóe ra.
“Lam thành chủ, ta tình nguyện nói cho ngươi bí mật của Nghê Quang Thần Bàn, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi nhất định phải thả ta ra. Hơn nữa, ta đảm bảo sẽ không nói cho người khác biết.” Uông Thưởng nhìn Lam Tiểu Bố, vô cùng thức thời mà nói,
“Không sao cả, ngươi không cần nói cho ta, ta có thể sưu hồn.” Lam Tiểu Bố từ tốn nói, sau đó vươn tay ra định đâm đến mi tâm Uông Thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận