Khí Vũ Trụ

Chương 2496 - Hậu bối ngông cuồng. (2)

Trước mắt hắn đã bước vào bước đại đạo thứ sáu, đối với đại đạo Thời Gian đã thấu triệt thêm một tầng, đạo tắc đại đạo tự thân cũng đã lột xác, bây giờ thi triển ra Trọng Kích Tứ Đạo, còn ở trong Hỗn Độn vô cùng mênh mông, lại có thể tạo dựng ra sông dài biển rộng, tạo dựng ra lạc nhật đại mạc.
TRường kích cuốn lên trăm triệu vạn đạo tắc, xé rách Hỗn Độn, sau khi xé rách cái Hỗn Độn này, lại xuất hiện một vùng sa nguyên vô tận. Điểm cuối của sa nguyên vô tận này, là một mặt trời lơ lửng sắp rơi xuống.
Thất Trụ Thiên và Thạch Trường Hành vốn không coi trọng Mạc Vô Kỵ, thế nhưng lại bị ý cảnh của Mạc Vô Kỵ cuốn vào. Bọn hắn nhìn vùng biên giới sa nguyên mênh mông kia, nhìn vầng thái dương sắp lặng xuống kia, dường như trong sa nguyên này còn có khói bếp bốc lên. Chỉ là ở trong đại mạc không chút dấu vết nào này, ngay cả khói bếp cũng thẳng tắp…
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên! (Câu thơ trong “đi sứ miền biên tái” - Vương Duy)
Thật là một bức tranh tuyệt đẹp nhưng thê lương…
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hai người lập tức cảm nhận được hơi thở tử vong từ vầng thái dương sắp rơi xuống kia. Chỉ cần cái vầng thái dương này rơi xuống, bọn hắn sẽ bị đại mạc mênh mông quét sạch, chôn thân trong chốn đại mạc hoang vắng này.
Thất Trụ Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, Thất Trụ Thiên Thương trong tay đánh ra, Thất Trụ Thiên Tinh dưới chân Thạch Trường Hành cũng nổ ra vô tận đạo tắc, những đạo tắc này dường như sắp mở ra một vùng vũ trụ Hỗn Độn, bất cứ thứ gì ngăn cản trước mặt hắn ta, đều sẽ bị cái Thất Trụ Thiên Tinh này xé rác. Oanh! Oanh! Oanh!
Rõ ràng là ở trong Hỗn Độn, nhưng mà có đạo tắc thần thông tăng cường, đột ngột có thêm nhiều sinh cơ, nhiều không gian, nhiều thêm những nhân tố không tồn tại, tiếng ầm vang cũng đột ngột rõ ràng.
Giờ phút này đại mạc vỡ nát, cát vàng văng khắp nơi, thái dương sụp đổ, ý cảnh tiêu tán.
Tất cả quay về tĩnh lặng, Mạc Vô Kỵ nắm trường kích trong tay, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thất Trụ Thiên và Thạch Trường Hành trước mắt. Tóc của hắn có chút rối, hơi thở cũng có chút hỗn loạn, nhưng những cái này Mạc Vô Kỵ cũng không để trong lòng. Vừa rồi chỉ là chút thử nghiệm, hắn biết, với năng lực của hắn, cho dù hai người kia bị trọng thương, hắn muốn giữ đối phương lại, cũng không có khả năng. Đổi thành hai bước đại đạo thứ bảy khác bị thương, thần thông ý cảnh vừa rồi của hắn đã khóa không gian quy tắc của hai người lại, ảnh hưởng đến tâm thần của hai người, chờ khi vầng thái dương rơi xuống, chính là khi hai người mất mạng.
Có thể thấy được hai người này mặc dù bị trọng thương, nhưng vẫn khó đối phó hơn bước đại đạo thứ bảy. Nếu như không thể giữ đối phương lại, hắn cũng lười dùng đến Thất Giới Chỉ. Nhưng mà hai người kia muốn giữ Mạc Vô Kỵ hắn lại, đó cũng là người si nói mộng.
Thất Trụ Thiên và Thạch Trường Hành mặc dù không bị hao tổn một chút nào, phá vỡ được thần thông Lạc Nhật của Mạc Vô Kỵ, nhưng cũng vô cùng chấn động không nói một lời.
Chớ xem thường một cái ý cảnh thần thông này, cho dù là bước đại đạo thứ bảy cũng không thể nào thi triển được, ít nhất thì ở trong Hỗn Độn này, tuyệt đối không có bước đại đạo thứ bảy nào có thể thi triển ra loại thần thông này. Đây là khống chế quy tắc thiên địa đến mức cực hạn, hơn nữa tiện tay là có thể tạo dựng ra đạo tắc đại đạo hoàn toàn mới, mới có thể thi triển ra loại ý cảnh thần thông đáng sợ này. Có thể khẳng định, người trước mắt này mặc dù còn chưa bước vào bước đại đạo thứ bảy, nhưng chuyện tấn cấp lên bước đại đạo thứ bảy đối với hắn mà nói chỉ là vấn đề thời gian.
Đây tuyệt đối là một kẻ trâu bò tu luyện đại đạo tự thân, mà cho dù là Thất Trụ Thiên hay Thạch Trường Hành, đều không phải là đại đạo tự thân.
“Đạo hữu thật lợi hại, chúng ta không giữ được ngươi.” Thạch Trường Hành vô cùng thức thời, đầu tiêm ôm quyền nói một câu. Nếu như hai người không bị trọng thương, vậy thì có thể thử một chút. Nhưng mà bây giờ, hai người khẳng định không thể giữ Mạc Vô Kỵ lại được.
Mạc Vô Kỵ từ tốn nói, “Không cần ngươi nói cho ta biết, bây giờ vấn đề là hai người các ngươi phá vỡ động phủ của ta, chẳng lẽ cứ như vậy mà không làm gì sao? Nếu như quả thật một chữ cũng không nói, vậy thì đừng trách ta tiếp tục ra tay, ta tin tưởng rồi sẽ có một ngày ta có thể xử lý các ngươi. Thực lực của các ngươi, ta nghĩ không phải Đạo Tổ thì cũng không kém gì Đạo Tổ. Chỉ cần ta có hình ảnh của các ngươi, ta tin rằng chỉ cần rời khỏi nơi này là ta có thể tìm được các ngươi là ai.”
Đây là muốn đòi bồi thường? Cho dù là Thạch Trường Hành hay là Thất Trụ Thiên đều cảm thấy vô cùng nghẹn lời. Với loại địa vị như bọn hắn, vậy mà còn có người dám đòi bọn hắn phải bồi thường, cái này phải vô tri đến mức nào chứ?
“Ngươi dám đòi chúng ta bồi thường?” Thất Trụ Thiên nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ, giọng điệu chuyển sang lạnh lẽo. Tôn nghiêm của một Đạo Tổ, ở trong đại vũ trụ, có ai có tư cách yêu cầu hắn ta bồi thường?
Mặc dù Mạc Vô Kỵ biết không có khả năng giữ Thất Trụ Thiên lại, nhưng mà giọng điệu của đối phương rõ ràng là không muốn bồi thường, hắn cũng lười nói chuyện tiếp, trường kích vung lên, lĩnh vực Phàm Nhân mênh mông lần nữa đánh tới, sau đó hắn sải bước về trước, đánh ra một chỉ.
Thất Giới Chỉ, Nhân Thế Gian. Phá động phủ của ta, quấy rầy ta tu luyện, bảo ngươi bồi thường, ngươi còn cảm thấy ấm ức.
Nhân Thế Gian vừa đánh ra, Hỗn Độn lại bị tách ra một lần nữa, thiên địa hư vô theo một chỉ này của Mạc Vô Kỵ mở rộng ra ngoài, trong nhát mắt đã khóa vùng không gian của Thất Trụ Thiên lại.
Mạc Vô Kỵ xem như đã nhìn ra, Thạch Trường Hành kia có vẻ có chút kiêng kị, còn tên gia hỏa tên là Thất Trụ Thiên này thì không kiêng kị gì cả. Nhằm vào hai người này, chút thực lực của hắn còn chưa đủ. Cho nên lần này hắn không nhằm vào hai người, chỉ nhằm vào một mình Thất Trụ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận