Khí Vũ Trụ

Chương 1791 - Ngươi có đi hay không.

“Ta sẽ ở lại Trường Sinh Thánh Đạo thành, làm một ít chuyện cho Đại Hoang Thần Giới. Nhưng mà ta không có ý định tiếp tục tìm kiếm Bất Diệt Đại Đạo nữa, Đạo Quân không cần vì ta mà lãng phí thời gian làm chuyện này.” Kiều Ngạo Luân khom người nói.
Hắn ta ở lại Trường Sinh Thánh Đạo thành, không phải vì chờ Lam Tiểu Bố tìm kiếm Bất Diệt Đại Đạo. Mặc dù hắn ta biết thực lực Lam Tiểu Bố mạnh hơn hắn ta rất nhiều, nhưng hắn ta cũng biết rõ, Lam Tiểu Bố tuyệt đối không thể nào tìm kiếm được Bất Diệt Đại Đạo trong Thất Lạc Hải. Chỉ có người đã từng đi Thất Lạc Hải, mới biết nơi đó đáng sợ như thế nào.
Nếu như không phải sau khi Tô Sầm vẫn lạc, hắn ta dừng tiến sâu vào trong Thất Lạc Hải, nếu như không phải hắn ta có một cái hộ giáp Hậu Thiên Linh Bảo, trước khi nó bị ăn mòn hoàn toàn hắn ta đã dùng độn phù bỏ chạy, vậy Kiều Ngạo Luân hắn cũng sẽ không thể nào xuất hiện ở đây, bởi vì hắn ta cũng đã vẫn lạc rồi.
“Ta biết rồi, ngươi đưa phương vị của Thất Lạc Hải cho ta, những chuyện khác, tự ta biết phải làm như thế nào.” Lam Tiểu Bố bình tĩnh nói.
Lúc đầu dựa theo suy nghĩ của hắn, Tô Sầm sẽ ở Địa Cầu bình thản trôi qua cả đời. Nếu như vậy, hai người cũng xem như là cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ. Không ngờ Tô Sầm lại rời khỏi ĐỊa Cầu, còn vẫn lạc ở Thất Lạc Hải. Nếu mọi chuyện đều đã xảy ra, vậy hắn nhất định phải đến đó một chuyến.
Kiều Ngạo Luân há hốc mồm, rất muốn nói gì đó, cuối cùng lại thở dài, lấy một cái Không Gian Phương Vị Bàn cho Lam Tiểu Bố, “Vừa tiến vào Thất Lạc Hải, đại đạo và sinh mệnh sẽ nhanh chóng bị ăn mòn.”
“ĐƯợc, mặc dù Tô Sầm bị vẫn lạc hay thất lạc, cũng cảm tạ ngươi khi ở Tiên giới đã giúp đỡ nàng.” Lam Tiểu Bố khẽ khom người với Kiều Ngạo Luân.
Tô Sầm giống như Lạc Thải Tư, đều từ ĐỊa Cầu ra ngoài. Sau khi đi vào hư không, các nàng đều không nơi nương tựa, tất cả đối với các nàng mà nói đều là lạ lẫm và cô đơn.
Trước khi Lạc Thải Tư gặp hắn, đã bái được một sư phụ tốt, không cần quá lo lắng về tài nguyên tu luyện và an nguy. Sau khi sư phụ nàng xảy ra chuyện, lại được hắn dẫn đến Ngũ Vũ Tiên Giới, cho dù nói như thế nào, ở Ngũ Vũ Tiên Giới, tài nguyên tu luyện của Lạc Thải Tư sẽ không phải lo lắng, hơn nữa bên cạnh còn có nhiều người bảo vệ. Mà Tô Sầm chỉ có một mình dốc sức sống sót ở Tiên giới, cái này gian khổ và cô tịch như thế nào có thể nghĩ đến được.
Trước khi Kiều Ngạo Luân gặp được nàng, nàng đã trải qua bao nhiêu gian nan, Lam Tiểu Bố có thể tưởng tượng được. Hắn không muốn sau khi Tô Sầm vẫn lạc, ngay cả nơi nàng ngã xuống cũng không có người nhìn một chút.
Kiều Ngạo Luân khẽ giật mình, còn chưa kịp chờ hắn ta phản ứng, Lam Tiểu Bố và Luân Hồi Thánh Nhân đã rời khỏi Đại Hoang Thần Đạo thành.

Lam Tiểu Bố ngồi trên Luân Hồi Oa, khống chế Luân Hồi Oa độn gấp theo phương vị Luân Hồi Thánh Nhân đã nói, nhưng trong lòng của hắn lại hoàn toàn không bình tĩnh như biểu hiện của hắn.
Luân Hồi Thánh Nhân cũng thầm than, nói thật, mặc dù Lam Tiểu Bố là người mà hắn ta xem trọng, nhưng Đại Đạo CHi Tâm của Lam Tiểu Bố cần phải rèn luyện thêm.
Hắn ta không biết Tô Sầm kia là ai, cho dù là ai, biểu hiện của Lam Tiểu Bố đều không ổn. Bây giờ chuyện Lam Tiểu Bố cần làm nhất chính là hỏi thăm hắn ta chi tiết về Lục Đạo Niết Bàn, cảm ngộ đạo tắc Lục Đạo, chuẩn bị chứng đại đạo Luân Hồi.
Nhưng mà hắn ta không nhắc nhở Lam Tiểu Bố, hắn ta tin tưởng với đại vận may và tư chất của Lam Tiểu Bố, vẫn có cơ hội chứng đạo Vĩnh Sinh Thánh Nhân.
Nửa tháng sau, Luân Hồi Oa xông ra khỏi Đại Hoang Thần Giới.
Luân Hồi Thánh Nhân quay đầu lại nhìn Đại Hoang Thần Giới một chút, đột nhiên nói, “Lam đạo hữu, cái hộ trận giới vực này của Đại Hoang Thần Giới, e là cho dù có cửu chuyển Thánh Nhân đến cũng chưa chắc có thể mở ra được.”
Lúc đầu hắn ta định nói với Lam Tiểu Bố một chút sự tình ở Lục Đạo Niết Bàn, đại trận Đại Hoang Thần Giới là do vận may thiên địa tự động tạo thành. Có thể nói trừ Lam Tiểu Bố ra, người bên ngoài không thể nào đi vào được. Lam Tiểu Bố có Đạo Quân Ấn, đây mới là trận kỳ mở ra đại trận.
Khiến Luân Hồi Thánh Nhân không ngờ được là, Lam Tiểu Bố đột nhiên hỏi một vấn đề, “Luân Hồi đạo hữu, cả đời ngươi đều chứng đạo Luân Hồi, hơn nữa còn tại đại đạo Luân Hồi này chứng đến ngũ chuyển Thánh Nhân. Ta nghĩ, bằng hữu Tô Sầm của ta vẫn lạc, ngươi có thể giúp nàng luân hồi hay không? Đồng thời biết nàng luân hồi ở trong giới vực nào?”
Luân Hồi Thánh Nhân khẽ giật mình, lập tức hắn ta đã hiểu ra ý của Lam Tiểu Bố, kinh ngạc hỏi, “Lam đạo hữu, ngươi muốn đến chỗ nàng luân hồi, chứng đại đạo Luân Hồi sao?”
Sau khi nói xong câu đó, không đợi Lam Tiểu Bố trả lời, đã khẳng định suy đoán của mình chắc hẳn không sai
Lúc này, trong lòng hắn ta lại cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ trước đó của mình. Lam Tiểu Bố là loại người quyết đoán kiêu hùng, sao có thể vì một nữ nhân vẫn lạc mà suy nghĩ nhiều? Đây nhất định là muốn dựa vào nữ nhân đã vẫn lạc này mà chứng đại đạo Luân Hồi, hắn ta tự xưng là Luân Hồi Thánh Nhân, so với Đạo Quân Lam Tiểu Bố này, còn kém xa lắm. Ai, khó trách người ta là Đạo Quân, còn hắn ta lăn lộn đến bây giờ còn phải dựa vào người ta.
Lam Tiểu Bố người ta từ đầu đến cuối đều nghĩ đến chuyện dựa vào chuyện này để chứng đại đạo Luân Hồi, hoàn thiện đạo tâm, mà bây giờ hắn ta mới nghĩ đến.
Nếu như Lam Tiểu Bố biết ý nghĩ của Luân Hồi Thánh Nhân, hắn sẽ tung một cước đạp Luân Hồi Thánh Nhân ra khỏi Luân Hồi Oa. Hắn hoàn toàn chỉ muốn dẫn Tô Sầm đi, chứ không phải đi chứng đại đạo Luân Hồi.
“KHông phải, ta chỉ muốn biết nàng ở nơi nào, nhìn xem có thể đưa nàng đi hay không.” Lam Tiểu Bố đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận