Khí Vũ Trụ

Chương 1166 - Đại sự ở Tiêu Tuyền chiến trường.

Không có ai tiếp lời Lam Tiểu Bố nói, ý của Lam Tiểu Bố, trong lòng những người này đều biết rõ. Nếu Lam Tiểu Bố tranh thủ lợi ích vì mọi người ở nơi này, vậy thì cứ để Lam Tiểu Bố xung phong đi.
TRong lòng Uông Thưởng giận dữ, thầm mắng Lam Tiểu Bố là thằng ngu. Người khác đã lấy ngươi ra làm thương, chỉ có một mình ngươi không nhìn ra, còn ở đó mà kêu gào. Ngươi cho rằng lời ngươi nói người khác không biết sao? Ở đây có người nào mà không biết?
Cho dù trong lòng rất tức giận, Uông Thưởng vẫn nói, “Các vị, Nghê Quang Thần Bàn quả thật là bảo vật trấn tông của Thần Vân Tiên Trì ta, món đồ này ta không thể nào hứa hẹn cho mọi người. Nếu không thì mọi người khoan lập huyết thệ trước, ta dạy cách tìm kiếm Nghê Quang Thần Bàn cho mọi người trước, chờ tìm được rồi, chúng ta lại bàn bạc tiếp được không?”
Trong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng căng thẳng, điều hắn lo lắng nhất không phải là Nghê Quang Thần Bàn, mà là hắn lo mọi người cùng nhau tìm kiếm Ngu Xúc và Liễu Ly. Đồ hèn nhát Uông Thưởng này, thế mà lại không để mọi người lập huyết thệ đã nói ra làm thế nào để tìm kiếm Nghê Quang Thần Bàn, điều này đã khiến hắn vô cùng bị động.
“Ha ha, Uông tông chủ, đề nghị này không tệ. Xem ra ngươi có thể biết được ai là người đầu tiên tìm ra được Nghê Quang Thần Bàn, sau đó âm thầm ra tay nhỉ. Nhưng mà ta không sợ, ta cứ muốn lấy Nghê Quang Thần Bàn.” Lam Tiểu Bố cười ha ha rồi nói.
Nếu như là ở nơi khác, Lam Tiểu Bố đã sớm bắt tay cùng Niệm xử lý Uông Thưởng trước rồi tính tiếp.
Nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, vài đình trụ thế giới thần đều nhìn Lam Tiểu Bố với ánh mắt khác, biểu hiện của Lam Tiểu Bố có chút không bình thường. Lời Lam Tiểu Bố nói rõ ràng là thật, đó chính là Uông Thưởng có thể biết ai là người tìm được Nghê Quang Thần Bàn trước
Nhưng mà cái này cần Lam Tiểu Bố ngươi nói ra sao? Trong lòng mọi người đều biết là được rồi. Ngươi nói ra miệng, lập tức không được bình thường rồi.
Vào giờ phút này, một đạo phi kiếm truyền thư đột nhiên bay đến, rơi vào trong tay Đinh Như Dương của Ly Loan Thần Đình.
Đinh Như Dương quét mắt qua nhìn một chút phi kiếm trong tay, sắc mặt bình tĩnh ôm quyền nói, “Các vị, ta có chút việc gấp, đi trước một bước.”
Sau khi nói xong, Đinh Như Dương không chút trì hoãn lập tức xông ra khỏi đại điện, đi thật xa.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, cho dù có việc gấp, thì cũng chờ Uông Thưởng nói xong đã chứ? Uông Thưởng đã không cần ràng buộc nói cho mọi người cách tìm kiếm Nghê Quang Thần Bàn rồi mà. Hơn nữa, chuyện quan trọng hơn nữa mọi người còn chưa thảo luận, đó chính là bây giờ thần giới không có đạo quân, phải làm gì.
Thật giống như mở đầu, sau đó lại có thêm mấy đạo phi kiếm bay đến, lần lượt rơi vào tay từng đình trụ thần đình và thống soái.
Những đình trụ và thống soái này sau khi nhìn lướt qua đều nhanh chóng cất những phi kiếm này đi, sau đó ngầm hiểu mà nhanh chóng rời đi.
Sau đó Khổng Đinh của Diên Tinh Thần Đình cũng nhận được phi kiếm, hắn không kìm nén sự vui mừng của mình, chỉ nói với Quân Vu, “Quân Vu thống soái, chúng ta nhanh đi thôi.”
Quân Vu lại lắc đầu, đứng im không động.
KHổng ĐInh vội vàng truyền âm nói, “Chúng ta nhanh đến Tiêu Tuyền chiến trường thôi, nơi này có liên quan đến việc chúng ta có thể bước vào cảnh giới thần vương hay không. Ngươi có biết không? Ở Tiêu Tuyền chiến trường xuất hiện quần thể Thần Linh mạch, không phải một hai đầu, mà là từng đống.”
Quân Vu ôm quyền nói, “Bây giờ Đạo Quân mất tích, ta ở lại Bách Ly thần thành cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, ta định rời khỏi Diên Tinh Thần Đình. Khổng huynh, sau này đại đạo mỗi người tự bước đi, chúc ngươi may mắn.”
“Ngươi…” Nghe thấy lời Quân Vu nói, KHổng ĐInh suýt chút nữa tức điên lên.
Lúc này mà rời khỏi Diên Tinh Thần Đình, đây là điên rồi sao? Nếu như đổi thành lúc bình thường, hắn sẽ không nhịn được mà ra tay với Quân Vu. Quân Vu là thế giới thần sơ kỳ, hắn có thể cản được Quân Vu, thậm chí là giết chết,.
Nhưng ở nơi này, hắn thật sự không dám ra tay. Quan hệ của Lam Tiểu Bố và Quân Vu không tầm thường, hắn mà ra tay, nói không chừng Lam Tiểu Bố cũng sẽ ra tay. Không đúng, là nhất định sẽ ra tay.
“Khá lắm.” Khổng Đinh lạnh lùng nhìn thoáng qua Quân Vu, “Ta sẽ nhìn xem, đến khi đạo quân trở về, ngươi sẽ bàn giao với đạo quân như thế nào.”
Nói xong câu đó, KHổng Đinh nhanh chóng rời đi.
Giờ phút này, đông đảo cường giả thế giới thần trong đại điện đều nhanh chóng rời đi, cho dù không nhận được tin tức nào, cũng có thể khẳng định là đã có chuyện lớn xảy ra rồi, lúc này sao có thể ở lại nơi này chứ?
Lam Tiểu Bố đương nhiên là nhanh chóng bắt lấy Tra Dự cùng Niệm rời khỏi Thập Thần Điện, bây giờ hắn còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà chuyện này đối với hắn là chuyện tốt, ít nhất thì không để cho Uông Thưởng nói cách kiếm được Nghê Quang Thần Bàn ra ngoài.
“Tiểu Bố, Tiêu Tuyền chiến trường xuất hiện một lượng lớn quần thể Thần Linh mạch, những người này đều đi cướp đoạt Thần Linh mạch rồi.” Quân Vu vừa rời khỏi Thập Thần điện đã truyền âm cho Lam Tiểu Bố.
Quần thể Thần Linh mạch? Trong lòng Lam Tiểu Bố giật mình, nếu như là quần thể Thần Linh mạch, hắn cũng muốn đi cướp đoạt. Những thế giới thần này vì sao lại bị kẹt mãi ở cảnh giới thế giới thần không thể nào tiến triển? Nói tới nói lui không phải là vì vấn đề tài nguyên tu luyện hay sao.
Bây giờ có quần thể Thần Linh mạch, vậy thì cũng có nghĩa là những thế giới thần này có cơ hội bước vào thần vương cảnh.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng thi lễ rồi nói, “Đa tạ Quân Vu tiền bối.”
“Đừng gọi ta là tiền bối, tương lai nhất định ngươi sẽ có thành tựu phi phàm, chúng ta là mối quan hệ ngang hàng mới đúng.” Quân Vu xua tay nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận