Khí Vũ Trụ

Chương 136: Tẩy Thai trì (2)

Màu lông trên thân Cổ Đạo bắt đầu xảy ra biến hóa, màu lông xám tro dần biến thành màu đen, chỉ có chùm lông màu vàng trên lưng nó là phát sáng càng rực rỡ thêm mà thôi.
Không biết đã qua bao lâu, Cổ Đạo dần đứng lên từ dưới đáy ao, dường như nó đã tìm được phương pháp của riêng mình. Nước trong ao bao vây Cổ Đạo thành một vòng tròn, lúc này, thân thể của Cổ Đạo bắt đầu phát sinh sự thay đổi…
Khi Lam Tiểu Bố mở mắt ra, hắn phát hiện mình vẫn đang ngồi ở đáy ao, trước đó do mải tu luyện nên hắn không hề để ý tới vấn đề hô hấp, giờ ngưng tu luyện thì lập tức uống phải một hớp nước ao. Lam Tiểu Bố nhanh chóng ngoi lên mặt nước, bò lên bờ.
Màn sương mù màu đỏ lượn lờ trên mặt ao ban đầu đã biến mất không thấy, mà nước ao vốn dĩ đỏ như máu bây giờ lại biến thành nước ao bình thường.
Một con vật toàn thân đen nhánh, một con vật quái dị nhìn hơi giống sói đang nằm ở gần bờ. Chùm lưng màu vàng càng nhìn càng giống Cổ Đạo?
“Cổ Đạo?” Lam Tiểu Bố gọi một tiếng.
Con vật quái dị từ trong nước vọt ra, Lam Tiểu Bố phòng bị lui về phía sau mấy bước, vẫn không nhìn thấy Cổ Đạo đâu.
“Ngươi chính là Cổ Đạo sao?” Lam Tiểu Bố xác nhận con vật kì dị trước mặt chính Cổ Đạo của hắn.
Quả nhiên Cổ Đạo lấy lòng kêu lên một tiếng, sau đó vẫy đuôi với hắn.
“Chắc ngươi là một con chó rồi.” Lam Tiểu Bố câm nín nhìn cái đuôi đang đong đưa của Cổ Đạo.
Không đúng, giờ Lam Tiểu Bố mới nhìn rõ móng vuốt dưới chân của Cổ Đạo. Trước đó nói Cổ Đạo là một con chó thì không cảm thấy kì lạ chỗ nào cả. Bởi vì bề ngoài của nó không khác chó chỗ nào cả, động tác cũng rất giống.
Nhưng bây giờ móng vuốt của Cổ Đạo rõ ràng đã khác, trước đây nó dính chung vào một chỗ, thậm chí còn bao bọc bởi một lớp lông mềm nữa. Nhưng bây giờ móng chân của nó mọc ra như móng vuốt, hơn nữa mỗi chân đều có năm móng vuốt sắc bén. Năm cái móng sắc bén tách riêng ra hệt như vuốt ưng vậy.
“Ngươi đi chỉnh hình đấy à?” Lam Tiểu Bố kinh ngạc nhìn móng vuốt dưới chân của Cổ Đạo, nếu như Cổ Đạo cao hơn một chút nữa thì không khác gì một con thú dữ cả.
Lần này Cổ Đạo rú lên mấy tiếng biểu đạt sự bất mãn của mình. Trước kia nói nó giống chó nó cũng nhận, nhưng bây giờ lại quá đáng nói nó đi chỉnh hình, không phải là làm nhục người khác à, không, là làm nhục chó sói hay sao?
Tại sao Cổ Đạo lại biến thành như vậy? Tầm mắt của Lam Tiểu Bố rơi xuống Tẩy Thai trì, hắn cũng ngây người trong cái ao này rất lâu, không phải cũng biến hình đấy chứ?
Thần Niệm của Lam Tiểu Bố quét qua cả người một lượt, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cũng may hắn không thay đổi chỗ nào, nhưng cũng không thể nói là không thay đổi được, hình như da thịt của hắn trắng nõn hơn, hơn nữa hắn cảm thấy cơ thể nhẹ hơn rất nhiều, không lẽ những tạp chất trong cơ thể đã bị tẩy rửa hết rồi? Tẩy Thai trì này không những có thể phẫu thuật thẩm mỹ mà còn có thể giảm béo? Nhưng hắn không hề béo.
Nhưng hắn như này có tính là tẩy đi phàm thai chưa? Lam Tiểu Bố thử vận khí nhảy lên một cái. Sau đó hắn cảm thấy cơ thể mình như bay lên, nhẹ nhàng như một con chim, ung dung bay lên mấy chục mét tới bên cạnh Côn Luân.
Lợi hại! Lam Tiểu Bố âm thầm chậc một cái, đã là Tiên Thiên rồi nhưng lúc này hắn mới cảm thấy bản thân cường đại hơn rất nhiều so với lúc vừa mới bước vào Tiên Thiên. Hơn nữa hắn có cảm giác, bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để tu luyện. Nhất định phải mau chóng tu luyện Kim Ô quyết, hắn muốn xem công pháp này có những cái gì.
Cổ Đạo đột nhiên gào lên, Lam Tiểu Bố cảm nhận được âm thanh này của nó đại biểu đang có nguy hiểm tới gần. Hắn ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy một mảng lớn mây mù màu đen đang cuồn cuộn xông tới.
Mấy con chim trong khu rừng bị dọa sợ bay đi, nhưng khi mấy con chim đó vừa cất cánh thì bị làn sương mù dày đặc cuốn vào trong, ngay lập tức Lam Tiểu Bố nhìn thấy thi thể của mấy con chim kia bị rơi xuống.
Đến lúc này Lam Tiểu Bố đã hiểu rõ tại sao nơi này không có con thú nào cường đại rồi. Trước khi tinh cầu Ngọc Khải đóng lại thì đều bị làn sương mù dày đặc này cuốn một lần. Tất cả sinh linh bị làn sương mù dày đặc kia cuốn vào đều sẽ chết hoặc biến mất, những con dã thú mà hắn và Cổ Đạo gặp trước đây đều mới sinh sôi trong một thời gian ngắn mà thôi. Mặc dù hắn không biết những con thú đó lưu lại hậu đại như thế nào nhưng dù sao bất kì sinh mạng nào cũng có biện pháp của riêng mình.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng xông vào trong Côn Luân, tốc độ của Cổ Đạo cũng không hề chậm hơn Lam Tiểu Bố chút nào. Ngay khi Cổ Đạo vừa vọt vào trong Côn Luân, Lam Tiểu Bố lập tức ra lệnh: “Lập tức vượt biển quay trở lại nơi chúng ta bắt đầu.”
Tốc độ của Côn Luân không phải tốc độ mà loài chim có thể so sánh được, trong thời gian ngắn ngủi nó đã tránh thoát khỏi làn sương mù sày đặc màu đen kia.
Bay khoảng nửa ngày, Côn Luân liền dừng lại lần nữa, nơi này chính là nơi mà Lam Tiểu Bố giết chết Đào Ngải.
Lam Tiểu Bố đánh giá, lấy tốc độ của đám sương mù dày đặc kia, muốn tới nơi này thì phải cần ít nhất thời gian mười ngày.
Lam Tiểu Bố thu hồi Côn Luân, mang theo Cổ Đạo trở về nơi ẩn nấp trước đó. Thứ nên có hắn đã tìm được, cho dù đằng sau còn có một đống sương mù đang đuổi tới thì Lam Tiểu Bố vẫn phải tìm một nơi để tìm hiểu qua một chút Kim Ô quyết trước. Nếu có thể nhanh chóng tu luyện tới tầng kế tiếp thì hắn sẽ tu luyện thêm mấy ngày. Nếu trong mấy ngày đó không chút tiến triển thì hắn sẽ nắm chặt thời gian đi tìm thêm tài nguyên tu luyện. Chuyến đi tới tinh cầu Ngọc Khải này không hề dễ dàng, nếu cứ thế mà ra ngoài thì quá đáng tiếc.
Nếu chưa đủ thực lực mà ra ngoài thì quá nguy hiểm, đáng sợ nhất là Đại Đế Tắc Nặc kia. Hắn không thể không ra được, chờ tới khi làn sương mù dày đặc kia cuốn tới, nếu hắn không ra thì chỉ còn lại một con đường chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận