Khí Vũ Trụ

Chương 1127 - Thạch Đao Thần Tông. (2)

Lam Tiểu Bố không tiếp tục tiến lên, hắn cảm thấy có chút không ổn. Mười mấy ngày trước, Trận Bàn May Mắn của hắn không thể nào chỉ ra được phương hướng chính xác, luôn mơ mơ hồ hồ. Bởi vì Trận Bàn May Mắn chỉ ra phương hướng không rõ ràng, cho nên Lam Tiểu Bố không thể không dựa vào kinh nghiệm của mình mà phán đoán, có đôi khi sẽ chính xác, nhưng cũng có lúc sẽ sai lầm. Vừa rồi chính là như vậy, hắn phán đoán sai lầm, suýt chút nữa đã biến thành nhân bánh bích quy.
Trận Bàn May Mắn không thể nào chỉ dẫn phương hướng chính xác, ở lại trong rừng bia, chính là chờ chết.
Răng rắc! Nơi Lam Tiểu Bố đang đứng đột nhiên nứt ra, không đợi vòng xoáy giảo sát tiêu diệt hắn và Mục Đồng Châu, Lam Tiểu Bố đã dẫn theo Mục Đồng Châu chạy trốn.
Lần này đi không được.
Ở trong rừng bia, nếu như đứng yên trong thời gian dài, còn không bằng luôn luôn di chuyển.
Lam Tiểu Bố cẩn thận đi mấy bước rồi đột nhiên nói, “Mục Đồng Châu, thế này đi, ngươi tiến vào trong thế giới của ta, ta mang theo ngươi đi tiếp, nếu như vậy, lỡ như có chuyện gì đó xảy ra, ta cũng có thể dốc sức chạy trốn.”
“Được.” Mục Đồng Châu không hề nghĩ ngợi đã đồng ý, nàng và Lam Tiểu Bố đều là dục thần cảnh sơ kỳ, nhưng thực lực của nàng so với Lam Tiểu Bố thì còn kém rất xa.
Chờ Mục Đồng Châu tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô rồi, Lam Tiểu Bố cũng tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô. CHỉ là hắn có lấy ra một món tiên khí hạ phẩm, tiên khí hạ phẩm này chở theo Vũ Trụ Duy Mô nhanh chóng tiến vào trong rừng bia.
Tiên khí hạ phẩm đi chưa được nửa nén hương, đã bị cát vàng bao trùm đến cắn nuốt hết, một khắc sau, tiên khí hạ phẩm ngay cả xương vụn cũng không còn, chỉ còn lại Vũ Trụ Duy Mô.
Lam Tiểu Bố chỉ có thể rời khỏi Vũ Trụ Duy Mô, đứng trong rừng bia một lần nữa. Ý nghĩ lúc đầu của hắn chính là, dựa vào một đống tiên khí hạ phẩm để di chuyển, hỏng một cái thì đổi cái khác, dù sao thì tiên khí hạ phẩm của hắn cũng nhiều, chỉ cần Vũ Trụ Duy Mô không hỏng là được.
Đám cát vàng đột ngột đến kia khiến Lam Tiểu Bố bỏ đi suy nghĩ này, cát vàng này thì còn tốt, ít nhất không có cuốn Vũ Trụ Duy Mô đi. Nếu như gặp phải không gian đảo lộn, Vũ Trụ Duy Mô bị cuốn vào trong không gian đảo lộn, thế thì mặc dù hắn sẽ không bị vẫn lạc, nhưng phải làm thế nào để trở lại rừng bia? Thậm chí không thể nào trở lại thần giới.
Giờ phút này trong lòng Lam Tiểu Bố không hy vọng Ngu Xúc và Liễu Ly đi đến rừng bia này, với thực lực của Ngu Xúc và Liễu Ly, đến rừng bia nhất định chỉ có một con đường chết, ngay cả may mắn cũng sẽ không tồn tại. Còn Nghê Quang Thần Bàn có thể kéo hai người họ xuyên qua rừng bia hay không, trong lòng Lam Tiểu Bố biết rõ, chuyện này tuyệt đối không thể. Nghê Quang Thần Bàn mà có loại bản lĩnh này, vậy thì sao có thể đợi đến lúc hai người Ngu Xúc và Liễu Ly dùng Nghê Quang Thần Bàn đi xuyên qua rừng bia? Thần Vân Tiên Trì đã sớm dùng Nghê Quang Thần Bàn đi xuyên qua rừng bia rồi.
Lam Tiểu Bố dứt khoát lấy Trận Bàn May Mắn ra cầm trong tay, Trận Bàn May Mắn chính là bảo vật đỉnh cấp, hắn không tin Trận Bàn May Mắn không thể tìm ra đường. Trước đó không phải hắn cũng dựa vào Trận Bàn May Mắn để tìm đến được bờ hồ kia sao?
Cầm Trận Bàn May Mắn trong tay, phương vị hiện ra vẫn vô cùng mơ hồ.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nếu như nói Trận Bàn May Mắn không dùng được, vậy thì nửa năm ban đầu bọn hắn sao có thể bình an vô sự được? Đều là dựa vào Trận Bàn May Mắn mà tìm đường, mỗi lần tìm được đều là con đường an toàn.
Là bắt đầu từ khi nào, con đường mà Trận Bàn May Mắn tìm ra trở nên mơ mơ hồ hồ như vậy? Lam Tiểu Bố cố gắng nhớ lại những gì mà hắn và Mục Đồng Châu đã gặp được trong rừng bia.
Đúng rồi, là khi đến tháng thứ bảy, Mục Đồng Châu đã phát hiện ra một gốc thần thảo cấp bốn Cốt Lạc Thần Hoa ở ven đường, một gốc Cốt Lạc Thần Hoa có giá trị không ít thần tinh, Mục Đồng Châu đã lập tức ngắt đi. mặc dù hắn và Mục Đồng Châu sau khi hái cây Cốt Lạc Thần Hoa này lại đi tiếp con đường ban đầu, nhưng sau đó phương vị Trận Bàn May Mắn tìm kiếm cũng bắt đầu có chút mơ hồ.
Lại có thêm mấy đạo phi kiếm xuyên qua vị trí Lam Tiểu Bố đang đứng, Lam Tiểu Bố phi thân né tránh, đồng thời đột nhiên nghĩ đến một chuyện. rừng bia sở dĩ khó đi như vậy, tu sĩ sau khi tiến vào rừng bia hầu như đều vẫn lạc. Trừ những trường hợp xông vào trận địa hoặc cấm địa ra, còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là trong này có rất nhiều huyễn trận.
Chắc hẳn là hắn và Mục Đồng Châu đã tiến vào trong huyễn trận nào rồi.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng để Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình không gian, dưới một đống thần tinh chồng chất, Lam Tiểu Bố lại né thêm mấy lần nguy hiểm, Vũ Trụ Duy Mô cuối cùng cũng tạo dựng ra kết cấu mô hình không gian. Bọn họ quả thật đã tiến vào trong một huyễn trận, nói cách khác, sau khi tiến vào huyễn trận, hắn và Mục Đồng Châu hoàn toàn chưa từng rời khỏi không gian huyễn trận này một chút nào.
Huyễn trận này là một thần trận cấp bốn, Lam Tiểu Bố âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân mình có Vũ Trụ Duy Mô, nếu không thì hắn chỉ có thể ở lại nơi này chờ chết thôi.
Muốn tấn cấp thành đại sư thần trận cấp bốn, hắn nhất định phải có đầy đủ thời gian, ở nơi này, hắn rõ ràng không có đủ thời giờ. Trừ chuyện đủ nhiều thời gian ra, còn phải có đầy đủ vật liệu, hắn cũng không có điều này.
Dựa theo mô hình không gian mà Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra, Lam Tiểu Bố rất dễ dàng đi ra khỏi huyễn trận này, lúc này, hắn mới lấy Trận Bàn May Mắn ra một lần nữa, quả nhiên bên trên Trận Bàn May Mắn đã xuất hiện chỉ thị phương vị rõ ràng.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng đi dọc theo chỉ dẫn này tiến lên, khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng phải trợn to hai mắt mà nhìn.
Nếu như người khác nói, trong rừng bia còn có một tông môn, hắn nhất định sẽ nói, có phải là ngươi điên rồi không. Nhưng bây giờ hắn quả thật đã tẫn mắt nhìn thấy một cái tông môn, trước hộ trận tông môn còn có mấy chữ lớn trận pháp lơ lửng, Thạch Đao Thần Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận