Khí Vũ Trụ

Chương 1648 - Vì di tích mà sống mái với nhau. (2)

Cho dù như thế nào, hắn và Quan Hoan cũng là bằng hữu, chờ có thời gian rảnh rỗi, tốt nhất là đến Thiên Phàm tông một chuyến. Cũng không thể nhìn thấy tông môn của lão đại ca gặp nạn mà mình đến xem một chút cũng không làm được chứ? Nếu như không phải bị người khác ức hiếp, vậy hắn sẽ xem như không có chuyện gì. Nếu như Thiên Phàm tông thật sự bị Loan Hồn Thần Phủ bắt nạt, vậy hắn sẽ thuận tay giúp một chút.
Đồ Hư Bình cười he he, “Ngươi đương nhiên là không thể thấy được rồi, di tích Thịnh Nguyên nằm ở trong lòng đất, hơn nữa còn có thần cấm tự nhiên cấp chín khóa lại, nhất định phải có hai lá trận kỳ mở trận. Mà hai lá trận kỳ mở thần trận này, một lá là Thiên Phàm tông lấy được, còn một lá do Loan Hồn Thần Phủ lấy được. Bọn hắn dẫn người đến nơi này, vốn dĩ định cùng nhau tiến vào di tích Thịnh Nguyên. Chỉ là không biết sau đó đã xảy ra vấn đề gì, hai bên lại ra tay đánh nhau, di tích Thịnh Nguyên đương nhiên là không thể vào được.”
Sau khi nói xong, Đồ Hư Bình mới cảm thấy không đúng, kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố, “Ngươi không phải là đệ tử của Thiên Phàm tông sao? Làm sao mà ngay cả chuyện này cũng không biết?”
Lam Tiểu Bố cười cười xấu hổ, “Thật ra ta có quen biết với tông chủ của Thiên Phàm tông, cho nên khi đạo hữu hỏi ta, ta mới thuận miệng nói rằng ta là đệ tử của Thiên Phàm tông. Trên thực tế, ta cũng chỉ vừa mới đến đó không lâu.”
Tính cách Đồ Hư Bình không tệ, hắn ta vẫn không để ý đến, chỉ cười ha ha một tiếng.
Lam Tiểu Bố tiếp tục hỏi, “Nếu như hai đại tông môn ra tay đánh nhau, phải có người còn sống sót chứ? Vì sao ngay cả thi thể của đệ tử tông môn mình cũng không thu dọn?”
Đồ Hư Bình lắc đầu, “Ta cũng không biết, ta cũng chỉ nghe người khác nói. Sau đó ta đi Niết Bàn thần thành, vừa hay đi qua chỗ này.”
Lam Tiểu Bố lại nói, “Nơi có thần cấm cấm chín khóa lại như di tích Thịnh Nguyên, cho dù trận kỳ mở thần trận của di tích đã bị Thiên Phàm tông và Loan Hồn Thần Phủ lấy được, chỉ sợ tông môn khác cũng sẽ không ngồi yên như vậy nhỉ?”
Di tích có thần cấm tự nhiên cấp chín, nếu như đồ vật bên trong mà tầm thường, vậy thì sẽ chẳng có ai tin.
“Không cần quản những chuyện này, chút tu vi đó của ngươi mà đi quản những chuyện này, chẳng khác nào đi tìm chết. Nếu như ngươi đã không phải là đệ tử của Thiên Phàm tông, vậy thì đừng nhắc đến Thiên Phàm tông nữa. Chờ đến hội giao dịch đại đạo xem náo nhiệt xong rồi, nên làm gì thì làm cái đó đi.” Đồ Hư Bình xua tay nói, không muốn tiếp tục thảo luận với Lam Tiểu Bố về vấn đề Thiên Phàm tông nữa. Có thể thấy được hắn ta cũng có chút tự hiểu lấy mình, mặc dù hắn ta là một Hợp Thần cảnh, những vẫn không có khả năng nhòm ngó đến di tích có thần cấm cấp chín kia.

Tốc độ Thần KHí phi hành thượng phẩm đối với Đồ Hư Bình là quá nhanh, Lam Tiểu Bố không chủ động khen vài câu, hắn ta lại không thể chịu được, thỉnh thoảng lại giới thiệu với Lam Tiểu Bố về phi thuyền của hắn ta. Nhưng đối với Lam Tiểu Bố mà nói, cái phi thuyền Thần Khí thượng phẩm này thật sự quá chậm chạp. Loại vật này, hắn đều tiện tay ném đi.
Nhàm chán ở trên phi thuyền chịu đựng hai ngày, lúc này phi thuyền mới đến bên ngoài Niết Bàn thần thành.
Bên ngoài Niết Bàn thần thành vẫn vô cùng náo nhiệt phồn hoa, hoàn toàn không nhìn ra nơi này đã từng bị Ám Nguyệt Hà khống chế.
“Đồ đạo hữu, Vô Căn học cung bên trong Niết Bàn thần thành như thế nào rồi?” Lam Tiểu Bố hỏi, sau khi hắn xử lý Khúc Bồng thì không quay lại Niết Bàn thần thành nữa, cho nên không hiểu rõ tình huống bên trong Niết Bàn thần thành lắm.
Đồ Hư Bình vừa đi về phía Niết Bàn thần thành, vừa thuận miệng nói, “Nghe nói trước kia Vô Căn học cung bị Ám Nguyệt Hà nắm trong tay. Về sau tông chủ Khúc Bồng của Ám Nguyệt Hà xảy ra một vài chuyện, một tên trưởng lão của Vô Căn học cung đứng ra nắm lại quyền khống chế. Bây giờ Vô Căn học cung cũng không tệ, là nơi mà rất nhiều tu sĩ cấp thấp đều muốn gia nhập…”
Lam Tiểu Bố biết đối với Đồ Hư Bình mà nói, đây là đang nói Vô Căn học cung tốt hơn Thiên Phàm tông một chút.
Tiến vào Niết Bàn thần thành, Đồ Hư Bình tăng nhanh tốc độ, chỉ nửa nén hương sau, Lam Tiểu Bố đã đi theo hắn ta đến Niết Bàn thương hội.
Niết Bàn thương hội chỉ có ba tầng, tầng thứ nhất là bộ phận thương lâu của thương hội, tầng thứ hai là sàn bán đấu giá của thương hội, tầng thứ ba mới là nơi diễn ra hội giao dịch đại đạo.
Đồ Hư Bình đi vào trong thương lâu, đưa lệnh bài khách quý của mình ra, lập tức có một nữ tu kiều mị đến dẫn đường. Có thể thấy được loại tu sĩ Hợp Thần như Đồ Hư Bình, đó chính là khách quý của Niết Bàn thương hội.
Nữ tu kiều mị dẫn Đồ Hư Bình và Lam Tiểu Bố tiến vào một cái trận môn hư không, sau đó lập tức xuất hiện ở trước cửa vào màu vàng óng ở lầu ba.
Đi vào cửa lớn, Lam Tiểu Bố nhìn thấy một cái đại điện to lớn, giữa đại điện trống không, xung quanh là từng vòng chỗ ngồi, những chỗ ngồi này đã ngồi được một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận