Khí Vũ Trụ

Chương 1316 - Hình thức ban đầu của Trường Sinh Đạo.

KHi đạo niệm càng lúc càng rõ ràng, Lam Tiểu Bố lại càng không có chút phân tâm nào, hắn cũng càng ngày càng kích động. Lam Tiểu Bố mơ hồ cảm thấy sai lầm của mình, hắn tu luyện cho đến ngày hôm nay, vậy mà lại không biết rõ đạo mình tu chính là gì.
Hắn sáng tạo ra Trường Sinh Quyết, vẫn luôn tu luyện Trường Sinh Quyết cho đến bây giờ, cũng vô cùng mơ hồ.
Nếu như không bị nhốt trong hư không Thiên Nhai, nếu không gặp được Quan Hoan đại ca, nếu không phải hắn kiên định trảm đi đại đạo của mình…
Hắn sẽ vẫn tiếp tục mơ hồ tu luyện, vì tấn cấp mà tấn cấp. Rất nhiều năm sau, hắn sẽ giống như đông đảo các tu sĩ, có lẽ hắn có thể bước vào Thánh Nhân cảnh, nhưng cũng chỉ có thể thôi.
So với rất nhiều người, hắn thật ra đã đứng ở một độ cao khác, hắn đã sớm sáng tạo ra đại đạo thuộc về mình, nhưng mà một đường tu luyện cho đến hôm nay, vẫn không hiểu rõ được con đường của chính mình.
Hắn có thể sáng tạo đại đạo là may mắn, nhưng hắn dựa vào Vũ Trụ Duy Mô quá nhiều. Nói cách khác, không có Vũ Trụ Duy Mô, hắn chỉ có thể giống như tu sĩ tầm thường, nhiều nhất chỉ là tu sĩ có tư chất tốt hơn một chút mà thôi. Còn Trường Sinh Quyết, hắn hoàn toàn không thể nào sáng tạo ra được.
Sở dĩ Lam Tiểu Bố càng ngày càng kích động, là bởi vì sau khi hắn trảm đạo rồi, mới khién đạo của mình có hình thức ban đầu, thể hiện sinh động.
Vạn vật luân hồi, mục đích của sinh chỉ là vì chết đi, tất cả mọi tồn tại đều đi về phía tiêu vong. Từ chỗ xuất phát, cho dù có đi bao xa, đi bao lâu, điểm cuối cùng sẽ quay lại nơi ban đầu…
Mà đạo của hắn thì khác, trường sinh đạo của hắn, không phải vì đi về điểm xuất phát, mà là hướng đến vĩnh sinh.
“Thiên địa có thể trường tồn hơn con người, sinh ra từ không, có thể trường sinh…”
KHông sai, chính là Trường Sinh Đạo, hắn sáng tạo ra chính là Trường Sinh Đạo, hắn tu luyện cũng là Trường Sinh Đạo. Trường Sinh Đạo nghịch chuyển quy tắc có sinh nhất định có chết, có lên nhất định có xuống. Muốn cảm ngộ được Trường Sinh Đạo, phải hướng tử mà sinh, cho nên hắn trảm đạo là con đường chính xác nhất.
Thánh Nhân vì không có lòng tư kỷ, nên lấ y lòng người thành lòng mình, không còn tranh chấp. Chính vì vậy mà tồn tại cùng thời gian, chính vì thế mà những cái riêng tư của mình cũng chẳng mất.
Tiến tới trước, mới có thể tiến xa, phải bỏ ra trước mới có thể thu được.
Giống như Đạo ở thiên hạ, sông suối đổ vào biển lớn.
Muốn thu được hết mọi dòng sông trong thiên hạ, hắn phải trở thành biển rộng trước, như vậy mới có thể dung nạp tất cả, đứng trên vạn vật.
Đạo vận càng lúc càng rõ ràng, càng ngày càng sáng tỏ, đạo vận quanh người Lam Tiểu Bố tạo thành từng vòng, mỗi một vòng đều muốn hòa hợp cùng nhau.
Lam Tiểu Bố nhắm mắt lại, nhưng giờ phút này hắn có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ, thậm chí có thể thấy rõ thời không.
Đây chính là đại đạo Trường Sinh của ta sao? Lam Tiểu Bố siết chặt tay thành nắm đấm, từ khi tu đạo đến nay, thậm chí là sáng tạo ra Trường Sinh Quyết, hắn cũng chưa từng cảm thấy kích động như ngày hôm nay.
Hôm nay, hắn đã làm rõ đại đạo của mình, làm rõ con đường tu đạo mà mình muốn đi. Cả đời Quan Hoan bình thường, tu luyện Thiên Phàm Quyết, chắc hẳn là lấy phàm nhập đạo.
Mà hắn từ khi vừa bắt đầu đã chạy trên con đưòng trường sinh này, đồng thời sáng tạo ra Trường Sinh Quyết, hắn lấy trường sinh nhập đạo.
Khi ngộ ra được đại đạo của mình, Lam Tiểu Bố không nhịn được chảy nước mắt. Hắn biết rõ, từ hôm nay trở đi, con đường tu đạo của hắn không còn giống như trước nữa, không còn mơ mơ màng màng nữa.
Tiếng yêu thú gào thét truyền đến, mà sau tiếng gào thét này, Lam Tiểu Bố có thể cảm nhận rõ ràng con yêu thú kia đang nhanh chóng đến gần mình.
Lam Tiểu Bố vẫn không mở mắt ra, đạo vận đại đạo Trường Sinh Quyết của hắn đang sắp thành hình.
“Phốc!” Máu nóng nổ tung trước người Lam Tiểu Bố, một con Tật Điện Báo ngã xuống, vừa hay nằm trước người Lam Tiểu Bố. Một mũi tên màu bạc xuyên qua mi tâm con tật Điện Báo này, đuôi tên vẫn còn rung rung.
“Ngươi không sao chứ?” Ở nơi xa có một nam một nữ nhanh chóng chạy đến, nam tử mày kiếm sắc bén, dáng người thon dài, sau lưng đeo bao đựng tên và một thanh trưòng kiếm. Hắn có chút cẩn thận nhìn Lam Tiểu Bố, rõ ràng cho rằng Lam Tiểu Bố đã bị dọa sợ.
Nữ tử có dung mạo thanh tú, tuổi tác cũng không lớn, sau lưng đeo một thanh trường đao, cũng nhìn Lam Tiểu Bố, trong mắt còn có chút thương cảm, rõ ràng cảm thấy một người lớn như Lam Tiểu Bố mà lại bị sợ phát khóc.
Lam Tiểu Bố mở mắt, đối diện với hai người này ôm quyền nói, “Hai vị bằng hữu, ta lạc đường ở nơi này, xin hỏi đây là nơi nào?”
Giờ phút này tâm trạng Lam Tiểu Bố cũng không tệ, nghe lời hai người này nói, hắn khẳng định đây là Địa Cầu. Phá Vị Phù mà Quan Hoan đại ca đưa cho hắn định vị thật chính xác, dựa theo máu và ý niệm của hắn, chuẩn xác đưa hắn đến Địa Cầu.
Vũ Trụ Duy Mô của hắn còn đang tạo dựng mô hình kết cấu của Phá Vị Phù, tương lai nếu như có thể, hắn nhất định phải học được cách luyện chế Phá Vị Phù.
Hai người trước mặt này đều là người tu luyện, dựa theo cảnh giới ở đại lục Chân Khư mà nói, nam tử hẳn đang ở Trúc Linh cảnh, còn nữ tử hẳn đang ở Thác Mạch cảnh. Nhưng mà hệ thống tu luyện ở Địa Cầu không giống nhau lắm, cho nên hai người này vẫn còn trong giai đoạn Luyện Tinh Hóa KHí TRúc Cơ.
“Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, nơi này chính là Luyện Tinh sơn mạch, mặc dù bên trong có đồ tốt, nhưng cũng có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ. Cũng may ngươi không có đi sâu vào trong, nếu không thì cũng chẳng thể nào cứu được ngươi. Tu vi của ta và sư huynh đều bình thường, chỉ có thể ở bên ngoài.” Nữ tử thanh tú nghe thấy Lam Tiểu Bố nói chuyện, lập tức nói ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận