Khí Vũ Trụ

Chương 1056 - Ban thưởng phong phú.

Quyển sách bằng da này không có tên, rõ ràng là do một người nào đó tự viết. Lam Tiểu Bố đoán người này chắc không phải là Niệm, nếu như là vậy, hắn sẽ trực tiêp nói với mình đây là do hắn viết.
Phù lục thì Lam Tiểu Bố cũng biết luyện chế, nhưng mà phù lục mà hắn luyện chế ra chỉ dừng lại ở tiên phù cấp ba mà thôi, đó là vì lúc trước Lam Tiểu Bố muốn luyện chế trận kỳ nên cố ý học.
Quyển sách bằng da mà Niệm đưa cho giới thiệu phương pháp luyện chế phù lục, cái này hoàn toàn khác với những gì hắn học được lúc trước. Lam Tiểu Bố đang định lấy vật liệu ra, dự theo những chỉ dẫn trong sách thử luyện chế ra mấy tấm phù, lúc này đột nhiên có người gọi hắn, “Lĩnh trưởng, ta có thể nói chuyện phiếm với ngươi mấy câu không?”
Người nói chuyện là Liễu Chí, cũng là một thiên thần cảnh sơ kỳ, ở trong hơn 20 người trong lĩnh cũng vô cùng trầm tĩnh, xem như là một thiên thần cảnh tương đối bình thường.
“Liễu Chí à, đương nhiên là có thể, đến ngồi một chút đi.” Lam Tiểu Bố nhiệt tình vẫy tay một cái.
Liễu Chí bước mấy bước đến trước mặt Lam Tiểu Bố, hắn không nói chuyện trước, mà lập một cái cấm chế cách âm, rồi mới lên tiếng, “Lĩnh trưởng, ta vô cùng khâm phục ngươi. Từ tận đáy lòng ta vô cùng cảm kích lĩnh trưởng có thể giúp ta bước vào thiên thần cảnh, nếu không thì chắc cả đời Liễu Chí ta cũng chỉ có thể dừng lại ở dục thần hậu kỳ mà thôi. Sở dĩ ta tình nguyện đi theo lĩnh trưởng, không chỉ vì chuyện có thẻ đến rừng bia kia tu luyện, mà càng vô cùng khâm phục cách làm người của lĩnh trưởng ngươi.”
Lam Tiểu Bố cười cười. “Tất cả mọi người đều ở cùng một lĩnh, tương lai chính là huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử, không cần phải quá khách sáo.”
“Vâng.” Liễu Chí đáp ngắn gọn rồi lên tiếng, “Lĩnh trưởng, ngươi cảm thấy Khâu Luân Kiệu là người như thế nào?”
Lam Tiểu Bố hơi suy nghĩ một chút rồi nói, “Con người Khâu Luân Kiệu không thích nói nhiều, rất trọng tình cảm. Không chỉ như vậy, hắn còn cân nhắc vì người khác, là một vị huynh đệ rất đáng tin.”
Lam Tiểu Bố nói lời này không quá, Khâu Luân Kiệu khiến hắn cảm thấy chính là như vậy. Đạo lữ Du Hà bị Mông u giết chết, hắn cũng không vì thù hận mà giết người trước, mà chờ đến khi mình phát lệnh giết mới giết. Có thể thấy hắn đang cân nhắc đến chuyện nếu hắn giết chết Mông u thì có làm ảnh hưởng đến người khác hay không, Lam Tiểu Bố cảm thấy loại người này đáng để hợp tác.
Nếu như lúc đó Khâu Luân Kiệu giết Mông u trước, mặc dù có đủ lý do, cũng sẽ không khiến Lam Tiểu Bố quá coi trọng. Trọng tình nghĩa là ưu điểm, nhưng có lý trí lại càng tốt hơn.
Liễu Chí im lặng một lúc rồi nói, “Lĩnh trưởng, thật ra đến phút cuối khi ngươi nói với Đạo Quân rồi khỏi Bách Ly quân, ta chỉ định dựa vào công lao này thuận tiện rời khỏi Bách Ly quân cùng với lĩnh trưởng, sau đó sẽ cáo từ lĩnh trưởng. Nhưng mà cách làm quả quyết dứt khoát của lĩnh trưởng ở Vạn Không khư đã khiến ta kiên định đi theo lĩnh trưởng. Sau này quả thật ta đã không sai. lĩnh trưởng lấy được vị trí giác chủ một giác.”
Lam Tiểu Bố không nói tiếp, hắn khẳng định Liễu Chí hôm nay đến đây là định nói ra suy nghĩ của mình, không phải vì nói những lời dễ nghe.
Quả nhiên Liễu Chí tiếp tục nói, “Nếu ở trong lĩnh này, ở cùng với mọi người, có mấy lời ta nhất đinh phải nói với lĩnh trưởng một chút, mong rằng lĩnh trưởng không trách ta đường đột.”
Lam Tiểu Bố mỉm cười, “Lĩnh của chúng ta có hơn 20 người đều là huynh đệ, có lời gì cứ trực tiếp nói ra, che giấu chỉ khiến mọi người ngăn cách thôi.”
“Được.” Liễu Chí đáp một tiếng, “Ta biết Du Hà, thật ra lai lịch của nàng không hề tầm thường. Nàng là người của Du gia thần bảo của Ly Loan Thần Đình, cũng là do xuất thân không thấp, cho nên lúc đó mới dám cười ra tiếng. Cho dù đã trở thành một kẻ tán tu đã lâu, nhưng nàng vẫn không có ý thay đổi thân phận của mình.”
“Ý của ngươi là Du gia thần bảo sẽ báo thù cho Du Hà, sau đó giận chó đánh mèo lên chúng ta?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ hỏi.
Mông u bị hắn giết, Du gia thần bảo nói không chừng sẽ tìm lĩnh trưởng là hắn. Cho dù lúc đó hắn không phải là lĩnh trưởng, nhưng mà rất nhiều gia tộc tu tiên không nói đạo lý như vậy. Hoặc là bọn hắn cảm thấy, những kẻ có nắm tay yếu hơn bọn hắn đều không có lý. Loại người này Lam Tiểu Bố đã thấy nhiều, cũng không có gì kỳ lạ.
Liễu Chí lắc đầu, “KHông phải, Du Hà vốn là con rơi. Du gia thần bảo quyết định đạo lữ cho Du Hà, kết quả Du Hà phản đối, đồng thời ỷ vào thân phận mình kéo người đi dạy dỗ vị đạo lữ được chỉ định kia của nàng. Du gia thần bảo nhất thời nóng giận đã đuổi Du Hà ra khỏi Du gia. Ta hiểu rõ Du Hà, ta khẳng định Khâu Luân Kiệu không phải là đạo lữ của Du Hà. Bởi vì Du Hà không thể nào nhìn trúng Khâu Luân Kiệu được, ở trong mắt Du Hà, nói không chừng Khâu Luân Kiệu còn không xứng xách giày cho nàng.”
Lam Tiểu Bố khẽ nhíu mày, “Liễu Chí, ngươi suy đoán cũng quá lệch lạc rồi. Du Hà bị đuổi ra ngoài, lang thang trong hư không, có khi đã thay đổi tính cách rồi thì sao? Hơn nữa, theo ta được biết, Du Hà và Khâu Luân Kiệu quả thật đã cùng báo danh tham gia vào quân tu sĩ Diên Tinh Thần Đình.”
Liễu Chí nói, “Nếu như tính cách của nàng thay đổi, sẽ không ở trong tình cảnh đó mà cười ra tiếng. Sở dĩ ta biết rõ như vậy, là bởi vì ta có một bằng hữu cực kỳ tốt, hắn chính là hộ vệ của Du gia thần bảo. Còn chuyện Du Hà và Khâu Luân Kiệu cùng nhau báo danh, có lẽ bọn họ chỉ tổ đội thôi. Hoặc đây mới là nguyên nhân khiến Khâu Luân Kiệu dám nói Du Hà là đạo lữ của hắn, bởi vì lòng dạ Du Hà rất cao, người khác không biết được lai lịch của nàng. VỚi tâm cơ của Du Hà, Khâu Luân Kiệu ở bên cạnh muốn tìm hiểu được lai lịch của nàng là chuyện rất đơn giản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận