Khí Vũ Trụ

Chương 1068 - Trong lòng trống rỗng.

Lam Tiểu Bố đoán được Hình Củ Lang kia chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn, cho nên sau khi về nơi ở rồi, hắn lập tức lập cấm chế lên, khi nào cuộc tuyển chọn còn chưa bắt đầu thì hắn không có ý định xuất quan.
Sau khi tiến vào Vũ Trụ Duy Mô, hắn phát hiện Ôn Khả Xu đang ngơ ngác lơ lửng trên một gốc tiên linh thảo, không hề tìm cách tu luyện, cũng không đi dạo trong Vũ Trụ Duy Mô.
“Tiểu Bố đại ca…” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố, Ôn Khả Xu lập tức bay đến.
“Khả Xu sư muội, một mình ngươi ở lại nơi này có phải rất cô đơn hay không?” Lam Tiểu Bố cười cười hỏi.
Ôn Khả Xu nhất định lớn tuổi hơn hắn, nhưng mà chờ sau khi tái tạo lại thân thể rồi, Ôn Khả Xu xem như vừa sống lại, hắn gọi là sư muội không có vấn đề.
“Không có, ta chỉ là không biết mình phải làm gì, cũng không biết mình sẽ ở lại nơi này bao lâu. Tiểu Bố đại ca, ta…”
Lam Tiểu Bố không đợi Ôn Khả Xu nói xong, đã xya tay ngăn Ôn Khả Xu lại, “Đừng nghĩ đến chuyện luân hồi nữa, ta cảm thấy còn một tia hy vọng sống thì đừng nghĩ đến chuyện luân hồi.”
“Thế nhưng ta không biết mình sống vì cái gì?” Ôn Khả Xu mờ mịt nói.
“Vậy trước đó ngươi thế nào?” Lam Tiểu Bố biết muốn Ôn Khả Xu có thể khôi phục tốt hơn, nhất định phải khiến nàng hiểu ra ý nghĩ sinh tồn của mình.
Ôn Khả Xu nhỏ giọng nói, “Trước kia ta và mẹ sống nương tựa vào nhau, nhưng mẹ ta cuối cùng vẫn không thể quên được phụ thân ta. Mặc dù phụ thân ta đã bỏ rơi ta và mẹ ta, mẹ ta vẫn bỏ lại ta mà đi tìm phụ thân ta. Sau này ta vẫn luôn muốn đi tìm mẹ ta, có lẽ đây chính là ý nghĩa sống của ta? Trước mắt ngay cả thân thể ta cũng không có, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, ta cảm thấy, cảm thấy…”
Lam Tiểu Bố thầm than, đây là một nữ tử có chút chủ kiến, nhưng lại có chút yếu mềm.
“Khả Xu, mỗi người đều sống vì chính mình hoặc là người bên cạnh. Bản thân còn sống không phải là một chuyện dễ dàng, cho dù ngươi là phàm nhân, tiên nhân hay là thần nhân. Khi ngươi là phàm nhân, ngươi có thể làm chuyện mà mình thích, yêu những người yêu mình và mình yêu. Cho dù đến khi ngươi có năng lực rồi, nếu như ngươi muốn, người cũng có thể đi làm một ít chuyện mà ngươi có thể giúp được, bây giờ ngươi còn đang bị chìm trong Diệt Duyên Thiên Ngân, đã bị đè nén khá lâu rồi.
Một ngày nào đó, sau khi ngươi có mục tiêu rồi, ngươi sẽ cố gắng phấn đấu hướng đến mục tiêu đó, đây đều là ý nghĩa sinh tồn. Nếu ngươi ngay cả chuyện mình sống vì cái gì cũng không rõ, vậy thì cho dù ta cứu ngươi được một lần, hai lần, cũng không thể cứu ngươi được cả đời.” Lam Tiểu Bố nói.
Ôn Khả Xu nhìn Lam Tiểu Bố nói, “Tiểu Bố đại ca, ngươi có mục tiêu sống của mình sao?”
Lam Tiểu Bố cười cười, “Đương nhiên là có rồi, mục tiêu của ta lúc trước chính là bảo vệ quê hương ta không bị hủy diệt, có thể yên ổn sống sót.”
“Ngươi có thành công không?” Ôn Khả Xu hỏi.
Lam Tiểu Bố im lặng một lúc rồi mới đáp, “Ta cho rằng ta đã thành công, sau này ta mới biết được mình đã quá ngây thơ rồi. Nếu như ta chỉ sống 100 năm, có lẽ ta đã thành công. Thế nhưng ta đã bước lên một con đường khác, lúc này ta mới biết việc ta cần làm gian nan đến mức nào. Có lẽ ta mãi mãi cũng không thành công, nhưng chỉ cần có hy vọng, ta vẫn sẽ tiếp tục nữa.”
“Tiểu Bố đại ca, ngươi từng có người mình thích chưa? Có phải khi thích một người rồi, ngươi nhất định phải đi khắp chân trời góc biển đi tìm hắn?” Mặc dù Ôn Khả Xu không có mắt, nhưng lúc nàng nói chuyện, Lam Tiểu Bố vẫn cảm thấy nàng đang nhìn mình.
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Ta có một đạo lữ, nàng đang ở tiên giới. Chờ đến khi tu vi của ta cao hơn một chút, ta sẽ quay về đưa nàng đến đây, nàng chính là người mà ta thích.”
“Ở cùng một chỗ với người ngươi thích có phải rất vui vẻ không?” Ôn Khả Xu tựa như cảm thấy hứng thú.
Lam Tiểu Bố lại im lặng, hắn biết tại sao Ôn Khả Xu lại muốn hỏi hắn vấn đề này. Bởi vì người quan trọng nhất của Ôn Khả Xu chính là mẹ của nàng, mà mẹ nàng vì người mình thích mà bỏ rơi nàng.
Giờ phút này, Lam Tiểu Bố mới biết hắn có lỗi với Lạc Thải Tư như thế nào.
Lạc Thải Tư và mẹ Ôn Khả Xu khác nhau ở chỗ chính là không có con gái, so với mẹ Ôn Khả Xu, Lạc Thải Tư hầu như đã dùng thân thể người phàm vượt qua hư không đi tìm hắn. Nói một lời thật sự, có thể sống sót đó chính là một đại kỳ tích.
Khi hắn ngăn cản lượng kiếp của thần giới, không nên để Lạc Thải Tư ở lại tiên giới. Nếu như vẫn lạc trong lượng kiếp, hai người sẽ vẫn lạc cùng nhau. Lạc Thải Tư tuyệt đối sẽ không vì sợ chết mà ở lại tiên giới, chỉ cần hắn kiên trì, Lạc Thải Tư nhất định sẽ ở lại bên cạnh hắn.
Người khác không có điều kiện làm như vậy, nhưng hắn có điều kiện, bởi vì hắn có Vũ Trụ Duy Mô.
Cũng may Ngũ Vũ Tiên giới rất an toàn, Lạc Thải Tư không có gì nguy hiểm.
Cho dù như thế nào, chờ khi tu vi hắn mạnh hơn một chút, hắn nhất định phải đến Ngũ Vũ Tiên giới đón Lạc Thải Tư.
“Đúng vậy, nếu như hai người thích nhau ở cùng nhau, sẽ rất vui vẻ.” Sau khi Lam Tiểu Bố nói xong câu đó, trong lòng càng kiên định với suy nghĩ của mình.
Nhất định phải về tiên giới một chuyến.
“Tiểu Bố đại ca, cảm ơn ngươi đã trả lời ta những chuyện này. Trước đó ta còn có chút oán trách mẹ ta, bây giờ ta đã không còn trách nàng nữa. Giống như mẹ ta kể, mất đi cha ta, trong lòng nàng hoàn toàn trống rỗng. Cho nên, mẹ ta làm đúng, nàng nên đi tìm cha ta.” Ôn Khả Xu thì thào nói.
Lam Tiểu Bố không tiếp tục nói về đề tài này nữa, mà hỏi, “Ôn Khả Xu, ngươi tu luyện công pháp gì thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận