Khí Vũ Trụ

Chương 1255 - Cách làm của Ôn Khả Xu. (2)

Ba đại gia tộc tu chân này hầu như đã lũng đoạn tám phần tài nguyên ở Lạc Tụy thành, không chỉ như vậy, một phần sinh ý bên ngoài Lạc Tụy thành trên cơ bản cũng nằm trong tay ba nhà này.
Tài nguyên tu luyện ở đại lục Chân Khư cũng tạm được, nhưng mà ba gia tộc đều tụ tập tại một nơi nhỏ như Lạc Tụy thành, tài nguyên tu luyện thật sự có chút giật gấu vá vai. Dù cho tài nguyên nơi này bị ba đại gia tộc chia cắt, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Lúc này ba đại gia tộc đương nhiên đã bắt đầu trong tối ngoài sáng cạnh tranh nhau, vốn dĩ Nguyên gia là nhà có ưu thế nhất. Nhưng sau khi ở Nguyên gia xuất hiện một Nguyên Hướng Tổ, Nguyên gia đã bắt đầu suy thoái.
Nguyên nhân không phải là do Nguyên Hướng Tổ không chịu học hỏi, tư chất không tốt. Ngược lại tư chất của Nguyên Hướng Tổ thông qua khảo nghiệm chứng minh là vô cùng tốt, hơn nữa năng lực học tập và tiếp thu cũng rất nhanh, còn chịu khó chịu khổ học tập.
Loại đệ tử này mà xuất hiện, Nguyên gia đương nhiên sẽ dốc sức bồi dưỡng. Nhưng khiến tất cả mọi người Nguyên gia thất vọng là, cho dù có dùng bao nhiêu tài nguyên tu luyện tu vi của Nguyên Hướng Tổ vẫn chẳng có chút tiến bộ nào. Từ khi Nguyên Hướng Tổ được 5 tuổi, khảo nghiệm tư chất xong, Nguyên gia đã dốc hết tài nguyên bồi dưỡng, mãi cho đến khi Nguyên Hướng Tổ đến 30 tuổi, tu vi vẫn chỉ có thể mở ra ba đầu mạch lạc, quanh quẩn ở cảnh giới Thác Mạch cảnh.
Hai mười lăm năm dốc sức bồi dưỡng, phải tiêu tốn biết bao nhiêu tài nguyên? Đối với một gia tộc tu chân nho nhỏ mà nói, hầu như ngay cả vốn liếng cũng bỏ ra hết. Nuôi dưỡng hai mươi lăm vẫn là một Thác Mạch cảnh, Nguyên Hướng Tổ khiến Nguyên gia không chỉ là thất vọng, mà là tuyệt vọng.
Giờ phút này mặc dù Nguyên gia vẫn còn là một trong ba đại gia tộc ở Lạc Tụy thành, nhưng mà tất cả mọi người Nguyên gia đều hiểu rõ, bây giờ thực lực của bọn họ ngay đến hạng chót của hai gia tộc còn lại cũng không sánh được.
Hơn hai mươi năm không có người tiến bộ, tất cả mọi người đều hao tổn, hao tổn lên người một tên phí của Nguyên Hướng Tổ. Mà sau khi một cường giả Chân Hồ cảnh của Nguyên gia vẫn lạc, Nguyên gia không còn tính toán làm sao để canh tranh trong ba đại gia tộc, mà là làm thế nào để sống sót.
Sản nghiệp của Nguyên gia ở Lạc Tụy thành dần dần bị người ta cướp đoạt, Nguyên gia hoàn toàn không có năng lực cướp về.
Cho nên từ trên xuống dưới ở NGuyên gia, hầu như đếu trút hết mọi oán khí lên người Nguyên Hướng Tổ..
Mặc dù Nguyên Hướng Tổ cố gắng khắc khổ, nhưng làm thế nào thì tu vi cũng vẫn bất động. Sau khi bị Nguyên gia vứt bỏ, lại càng dậm chân tại chỗ. Có đông đảo tài nguyên tu luyện đổ lên đầu cũng không có kết quả, bây giờ không có tài nguyên tu luyện, Nguyên Hướng Tổ có thể tiến bộ mới là chuyện lạ.
Nguyên Hướng Tổ bị vứt bỏ đang trong tuyệt vọng, chỉ có thể cam chịu, mỗi ngày đều dẫn theo mấy hộ vệ bình thường đi săn khắp nơi không có lý tưởng.
Là một đệ tử xuất thân từ gia tộc tu chân, cho dù không được chào đón, chỉ cần không lãng phí tài nguyên tu luyện, thời gian ở Lạc Tụy thành này vẫn rất thoải mái.
Một lúc sau, Nguyên gia cũng dần dần quên lãng có một Nguyên Hướng Tổ này, mà Nguyên Hướng Tổ bởi vì mỗi ngày không có việc gì, ăn ngon ngủ kĩ, khiến hắn biến thành một quả cầu. Cũng may là còn có chút yêu đời, nếu không thì chỉ sợ hắn đã cảm thấy mình còn sống chính là đang lãng phí không khí.
Hôm nay Nguyên Hướng Tổ lại dẫn theo mấy hộ vệ đi Lôi Vụ sâm lâm đi săn, sâu trong Lôi Vụ sâm lâm, bọn hắn không dám đi vào, nhưng mà bên ngoài thì có thể đi dạo. Với tu vi Thác Mạch tầng năm của Nguyên Hướng Tổ, ở tu chân giới thuộc hạng chót, nhưng ở ngoài Lôi Vụ sâm lâm thì có thể tự vệ.
“Thiếu chủ, ở ven đường có một người bị trọng thương hôn mê, sợ là một tu sĩ.” Trần Chiếu không có linh căn, nhưng mà có học được căn cơ võ thuật, lại được Nguyên Hướng Tổ tin tưởng, vẫn luôn đi trước dò đường giúp Nguyên Hướng Tổ.
Tu sĩ? Nguyên Hướng Tổ sửng sốt, lập tức nhảy xuống ngựa chạy đến.
Hắn không biết đã qua bao lâu rồi chưa tiếp xúc với tu sĩ, nếu như không phải hôm nay gặp được một tu sĩ, thậm chí hắn đã quên mình từng là một thiên tài trong khảo nghiệm, bây giờ là một tu sĩ Thác Mạch cảnh tầng năm.
“Trần Chiếu, ánh mắt của ngươi bị sao thế? Đây mà là tu sĩ sao?” Một tên hộ vệ ốm như khỉ cũng theo đến, hắn nhìn thấy nam tử nằm dưới đất, không nhịn được châm chọc một tiếng.
Nguyên Hướng Tổ cũng thất vọng nói, “Trần Chiếu, hắn thật sự không phải là tu sĩ, ngươi nhìn kìa, hắn còn đang vác một cái nồi, ngươi nhìn thấy tu sĩ nào vác một cái nồi chưa?”
Trần Chiếu lúng túng nói, “Ta chỉ nhìn thấy hắn đeo một chiếc nhẫn, cho rằng hắn là tu sĩ.”
Nguyên Hướng Tổ cười ha ha nói, “TRần Chiếu, ngươi đến Hạnh âm lâu nghe quá nhiều chuyện xưa rồi phải không? Ngươi biết tu sĩ đeo nhẫn không gian là ai không? Đó là cường giả ít nhất từ Nguyên Đan cảnh trở lên, Nguyên gia ta cũng chỉ có được mấy cái mà thôi. Còn là do tổ tiên truyền lại, phần lớn tu sĩ có túi trữ vật đã xem như không tệ rồi. Đương nhiên, nghe nói ở nơi linh đại phồn hoa của tu chân, cho dù là Thác Mạch cảnh cũng có nhẫn, nhưng mà chỗ của chúng ta là Lạc Tụy thành.”
Nói đến đây, Nguyên Hướng Tổ nhìn về nơi xa, trong mắt tràn đầy khao khát và mong mỏi, hắn khát vọng có thể đi đến loại thánh địa linh nguyên đó, tìm kiếm đại đạo Tiên Nguyên, đáng tiếc đây chỉ là mơ tưởng mà thôi. Hắn cũng không hận gia tộc đã vứt bỏ hắn, gia tôc nuôi dưỡng hắn hơn hai mươi năm, hắn hầu như đã tiêu hao hết tất cả tài nguyên của gia tộc, chỉ là do hắn không tranh được thôi
“Tổ thiếu, ngươi này làm sao đây? Nếu như bỏ lại ở nơi này, chỉ sẽ không được bao lâu nữa sẽ bị dã thú nuốt.” Trần Chiếu hỏi một câu.
Nguyên Hướng Tổ cúi người, đặt tay lên ngực người bị thương dò xét một chút, một lúc lâu sau mới nói, “Hắn vẫn còn một hơi, hôm nay hủy bỏ đi săn, vác theo hắn, chúng ta quay trở về. Chậm một chút nữa thì ta sợ hắn sẽ bỏ mạng ở đây mất.”:
Nói xong, Nguyên Hướng Tổ lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng người bị thương này.
“Tổ thiếu thật là từ bi, đổi thành tu sĩ bình thường, ai sẽ để ý đến sinh tử của phàm nhân chúng ta chứ.” Trần Chiếu cảm thán nói.
Nguyên Hướng Tổ cười tự giễu, “Phàm nhân? Ngay chính ta cũng là phàm nhân thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận