Khí Vũ Trụ

Chương 407: Giết Kim Tiên. (3)

“Để Lao Tái Vũ ta nhìn xem, mấy con châu chấu nhỏ các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.” Nam tử Kim Tiên kia cũng lấy pháp bảo của mình ra, pháp bảo của hắn là một thanh chùy to.
Khó trách khi nhìn thấy Hỗn Độn Thiết Mẫu lại hưng phấn như vậy, nếu như hắn có được Hỗn Độn Thiết Mẫu, dùng Hỗn Độn Thiết Mẫu này chế tạo ra một cái chùy sắt, vậy thì thực lực của hắn đâu chỉ tăng lên một bậc.
Cây chùy kia đánh ra, tiên nguyên cuồng bạo lập tức xé rách không gian thương thế của Phục Thiên Ngấn.
Lam Tiểu Bố tựa như một lá cây, bị loại khí thế tiên nguyên cuồng bạo kia đánh bay ra ngoài.
Phục Thiên Ngấn thầm than, thực lực của Lam Tiểu Bố quá thấp, Địa Tiên và Kim Tiên chênh lệch nhau rất nhiều. Nếu như hôm nay hắn chạy trốn, những người còn lại nhất định sẽ chết.
Nghĩ đến đây, Phục Thiên Ngấn vung thương lên, không tiếp tục khóa chặt không gian nữa, mà hóa thành một đạo kinh thiên thương đánh về phía Lao Tái Vũ, đồng thời lớn tiếng kêu lên, “Tông chủ, ta ngăn cản hắn, các ngươi nhanh chóng đi trước đi. Thực lực của người này quá mạnh, ta không phải là đối thủ của hắn.”
Phục Thiên Ngấn thật sự không phải là đối thủ của đối phương, người này là Kim Tiên hậu kỳ, sức chiến đấu đã trải qua sự rèn luyện cả trăm lần. Mà Phục Thiên Ngấn chỉ mới bước vào Kim Tiên, khi hắn còn ở Chân Tiên cảnh, lực chiến đấu của hắn cũng chẳng khá bao nhiêu, nhiều nhất chỉ được xem là trung đẳng mà thôi. Bây giờ là Kim Tiên, đấu với người cùng cấp, sức chiến đấu rõ ràng yếu hơn rất nhiều.
TRốn ư? Trong từ điển của Lam Tiểu Bố chưa từng có từ trốn và vứt bỏ đồng đội.
Thất âm Kích lại cuốn theo một đạo kích mang đánh tới, nhưng mà Lam Tiểu Bố lại bị khí thế từ thiết chùy của Lao Tái Vũ nghiền ép, phun ra một ngụm máu tươi, lại bay ngược ra ngoài.
“Phốc!” Một đóa hoa máu nổ tung, trong thiết chùy của Lao Tái Vũ bắn ra một đạo nhận mang đâm vào ngực của Phục Thiên Ngấn. Cùng lúc đó, pháp bảo của Thích Hàm Phù bị thiết chùy đánh trúng, tiên nguyên lực bị phản phệ, cả người bay ngược ra ngoài.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố lại nhào về phía Lao Tái Vũ lần thứ ba.
“Sâu kiến nho nhỏ này cũng không sợ chết nhỉ.” Lao Tái Vũ mỉa mai cười lạnh, tiên nguyên ngưng tụ, đồng thời có một đạo nhận mang bay ra khỏi thiết chùy, đánh về phía Lam Tiểu Bố. Hắn lười tiếp tục dùng khí thế nghiền ép Lam Tiểu Bố, lần này chuẩn bị trực tiếp xử lý Lam Tiểu Bố.
Trong mắt Lao Tái Vũ, lần này Lam Tiểu Bố sẽ bị đánh bay ra hơn mười dặm, sau đó vẫn lạc dưới nhận mang của hắn.
Cảm nhận được Lam Tiểu Bố gặp nguy hiểm, Phục Thiên Ngấn không quan tâm đến vết thương của mình, điên cuồng vung trường thương lên đánh về phía Lao Tái Vũ.
Thường Khuynh Sương cũng liều mạng lấy pháp bảo của mình ra, lao về phía Lao Tái Vũ. Lý tưởng to lớn của bọn họ còn chưa thực hiện được, sao có thể chết ở nơi này được chứ?
Khiến Lao Tái Vũ kinh hãi là, rõ ràng lần này hắn dùng tiên nguyên công kích và khí thế nghiền ép lớn hơn đánh về phía Lam Tiểu Bố, nhưng Lam Tiểu Bố không hề bị đánh bay, chuyện gì đang xảy ra?
“Phốc!” Nhận mang lại có thể xuyên qua ngực Lam Tiểu Bố.
Lao Tái Vũ cảm nhận được nguy hiểm đang lao đến, mấy đạo Thần Hồn Thứ đánh vào trong đầu của hắn. Lao Tái Vũ kinh hãi, thần niệm điên cuồng quét ra, những đạo Thần Hồn Thứ này chỉ khiến hắn phân tâm chứ không thể khiến hắn bị thương.
“Oanh!” Uy thế thiết chùy của Lao Tái Vũ yếu đi, khi đập vào trường thương của Phục Thiên Ngấn, trường thương phát ra một tiếng răng rắc rồi gãy đi. Phục Thiên Ngấn lại phun một ngụm máu, đã bị trọng thương.
Lao Tái Vũ chẳng hề vui vẻ chút nào, không ngờ hắn lại cảm nhận được hơi thở chết chóc ập đến, ngay lập tức hắn nhìn thấy một đạo kích ảnh đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, một khắc sau khi kích ảnh xuất hiện đã bổ đầu của hắn ra.
Thần thông không gian? Đây là ý nghĩ cuối cùng của Lao Tái Vũ.
Phục Thiên Ngấn đã bị thương nặng, hắn biết cho dù mấy người bọn họ có liều mạng cũng không thể nào ngăn cản được Lao Tái Vũ giết chết bọn họ, nhưng mà cho dù không thể ngăn cản được, hắn cũng muốn xông lên. Lúc trước khi Dược Hương cốc bị diệt, hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất trơ mắt nhìn, bởi vì thực lực của hắn hoàn toàn không thể tham gia vào đó. Bây giờ ít nhất hắn có thể dốc ra một ít sức lực, nói cách khác là dốc hết toàn lực mà hắn có.
Phục Thiên Ngấn chỉ mới xông lên một bước đã ngừng lại, hắn đờ đẫn nhìn Lao Tái Vũ, thân thể Lao Tái Vũ đã bị Lam Tiểu Bố chém từ mi tẩm bổ ra làm hai, Nguyên Thần bên trong sương máu kia không kịp rên một tiếng nào đã bị trường kích của Lam Tiểu Bố tiêu diệt.
Có ngốc thế nào đi nữa thì Phục Thiên Ngấn cũng hiểu ra vì sao trước đó Lam Tiểu Bố lại không chịu nổi một kích kia, Lam Tiểu Bố rõ ràng là đang cố ý, mục đích là khiến Lao Tái Vũ thả lỏng cảnh giác với hắn, sau đó ra sát chiêu với Lao Tái Vũ.
“Tông chủ, ngươi giết người này rồi?” Phục Thiên Ngấn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, chuyển thành kích động.
Lam Tiểu Bố nuốt mấy viên đan dược, sau đó lấy đan dược ra đưa cho Phục Thiên Ngấn và Thích Hàm Phù, “Không sai, ta đã xử lý gia hỏa này.”
Giờ phút này Thường Khuynh Sương cũng đã hoàn toàn hiểu ra, lúc trước Lam Tiểu Bố nói cái gì mà lỡ tay giết chết Chân Tiên Ngôn gia kia chứ, trên thực tế rõ ràng là hắn cố ý. Với khả năng khống chế tình hình chiến đấu như Lam Tiểu Bố, làm sao có chuyện lỡ tay giết chết Chân Tiên được chứ? Lúc đó nàng chỉ giúp Lam Tiểu Bố kìm hãm Chân Tiên kia một chút, Lam Tiểu Bố đã giết chết đối phương. Hôm nay ba người bọn họ cầm chân cường giả này, Lam Tiểu Bố giết chết đối phương hình như cũng không kỳ quái lắm.
Nàng nhanh chóng thông suốt, nếu như Lam Tiểu Bố không có bản lĩnh như vậy, khai tông lập phái chỉ sợ là chuyện buồn cười. Đằng trước vừa mới tạo dựng tông môn lên, đằng sau đã bị người ta tiêu diệt rồi.
“Tông chủ, nếu như ngươi bước vào Kim Tiên, e rằng ngay cả Huyền Tiên cũng có thể đánh bại.” Phục Thiên Ngấn kích động nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận