Khí Vũ Trụ

Chương 333: Pháp bảo trong lạch trời vũ trụ. (2)

Lúc Thái Hòa Liên Bân rời khỏi Cổ Tinh sơn, trong lòng vô cùng khó chịu. Cổ Tinh sơn quả thật đã làm mất mặt tông môn cấp năm, trình độ thấp kém như vậy không xứng ở trong hàng ngũ tông môn cấp năm.
Trong lòng khó chịu về Cổ Tinh sơn, hắn chỉ có thể tiếp tục đi đến Cửu Đạo quan.
“Cửu Đạo quan ta là người ngoài, thực sự không thích hợp tham gia chuyện này…”
Cửu Đạo quan thậm chí còn không mời Thái Hòa Liên Bân vào trong nội điện, ở ngay tại ngoại điện đã trực tiếp từ chối đề nghị của Thái Hòa Liên Bân.
“Thật xin lỗi, Thiên Uyên Kiếm Tông sẽ không liên thủ với Cửu Châu Sơn…” Thiên Uyên Kiếm Tông thì từ chối càng gọn gàng linh hoạt hơn.
Nửa tháng sau, Thái Hòa Liên Bân vô cùng mệt mỏi quay về Tây Côn Lôn phái. Lúc đi thì tự tin mười phần, hắn cảm thấy, chỉ cần Tây Côn Lôn phái phát động liên hợp, mọi người nhất định sẽ hưởng ứng. Nhưng bây giờ hắn mới biết được, mình đã quá ngây thơ rồi.
“Phùng Độ trưởng lão, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Tam ThánhTiên Môn có đồng ý cùng chúng ta đối phó với Mưu Bắc tiên thành không?” Vừa về đến tông môn, Thái Hòa Liên Bân đã nhìn thấy sắc mặt Phùng Độ trưởng lão vô cùng tiều tụy, hơn nữa hơi thở cũng có chút bất ổn.
Phùng Độ lạnh lùng nhìn lướt qua Thái Hòa Liên Bân, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Thái Hòa Liên Bân giận dữ, nếu như Phùng ĐỘ không phải là Nhân Tiên trưởng lão, hắn đã ra tay rồi. Ngươi là trưởng lão, ta là phong chủ, ngươi có tư cách gì mà bày sắc mặt ra cho ta nhìn?
Chờ Phùng Độ trưởng lão rời đi rồi, phong chủ Côn Ngọc phong mới lên tiếng, “Thái Hòa phong chủ, lần này tông chủ đến Cửu Châu Sơn, ngược lại đã bị Mộc Dương Chiết của Cửu Châu Sơn đánh lén. Mặc dù giữ được một mạng, nhưng đã bị thương rất nặng, thậm chí còn bị phế mất một bàn tay.”
“Cái gì?” Thái Hòa Liên Bân kinh hãi, Cửu Châu Sơn điên rồi à? Còn dám ra tay với tông chủ của Tây Côn Lôn phái?

Cuối cùng Lam Tiểu Bố cũng chữa trị xong vết thương của mình, cho dù luyện thể có bước đột phá, nhưng khi ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía lạch trời vũ trụ, trong lòng vẫn có chút run rẩy.
Lần tiếp theo hắn đến đây, mặc kệ có tu luyện được đến Địa Tiên hay không, cơ thể nhất định phải hoàn thành rèn luyện tam cảnh Tiên Thể mới được.
Lúc này Lam Tiểu Bố mới có thời gian rảnh nhìn bộ xương khô mà mình kéo ra, bộ xương này chỉ còn lại nửa bên, trên tay có nắm một cái Phương Ấn Giám.
Đây là Phiên Thiên Ấn? Lam Tiểu Bố nghĩ đến Phiên Thiên Ấn, trong lòng lập tức kích động. Nếu như hắn thật sự lấy được Phiên Thiên Ấn, vậy thì xem như là lời to rồi.
Phiên Thiên Ấn là pháp bảo của Quảng Thành Tử, Kim Quang Thánh Mẫu và Hỏa Linh Sinh Mẫu cũng vẫn lạc vì Phiên Thiên Ấn này.
Có phải là Phiên Thiên Ấn hay không, Lam Tiểu Bố cũng không rõ lắm, thần niệm của Lam Tiểu Bố rót vào trong, sau khi hắn luyện hóa xong tầng cấm chế đầu tiên, đã biết được đây là ấn gì.
Không phải Phiên Thiên Ấn, mà là Chiếu Thiên Ấn.
Chiếu Thiên Ấn này của ai, Lam Tiểu Bố không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ mang máng là một người trong Tiệt giáo, cuối cùng cũng bị vẫn lạc. Là ai không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ Chiếu Thiên Ấn đã là pháp bảo của hắn.
Lam Tiểu Bố lấy ra một đống linh thạch, bố trí một Tụ Linh Trận ở trên bờ lạch trời vũ trụ, sau đó gọi Cổ Đạo ra tu luyện.
Lúc trước khi hắn tu luyện tại lạch trời tường vũ trụ đầu tiên, tu vi tiến triển cực kỳ nhanh. Bây giờ hắn muốn luyện hóa Chiếu Thiên Ấn, dứt khoát ngồi đó vừa tu luyện vừa luyện hóa. Chỉ hy vọng lạch trời vũ trụ này có thể giống như lạch trời ở tường vũ trụ đầu tiên, có thể hấp thu một lượng lớn linh khí để hắn tu luyện.
Tụ Linh Trận được bố trí xong, nhưng linh khí bị hút đến cũng không nhiều lắm, Lam Tiểu Bố có chút thất vọng, khi hắn vừa luyện hóa Chiếu Thiên Ấn, vừa vận chuyển Thái Xuyên Quyết, linh khí trong lạch trời trong nháy mắt tuôn trào ra. Trong khoảng thời gian ngắn đã bao phủ khắp người Lam Tiểu Bố. Trong lòng Lam Tiểu Bố mừng rỡ vô cùng, Thái Xuyên Quyết quả nhiên lợi hại, hắn lại càng tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Một tháng sau, Lam Tiểu Bố thành công bước vào Hư Thần hậu kỳ, đồng thời luyện hóa xong Chiếu Thiên Ấn.
Một khi kích phát Chiếu Thiên Ấn, nó sẽ hóa thành một tòa cự phong, Lam Tiểu Bố hoài nghi mình mà đập ấn này xuống, đến hộ trận cấp bảy cũng sẽ bị đập tan tành.
Đồ tốt, loại pháp bảo này, yêu cầu rất lớn đến thần niệm và chân nguyên của người sử dụng, lực lớn thì tạo ra kỳ tích.
Cất Chiếu Thiên Ấn đi, Lam Tiểu Bố chôn nửa bộ xương kia ở một bên, sau đó tiếp tục tu luyện. Vũ Trụ Duy Mô vẫn chưa thể tạo dựng ra vị trí của tường vũ trụ thứ nhất, Lam Tiểu Bố cũng không có cách nào rời khỏi Nguyên Châu, nơi này linh khí cuồn cuộn kéo đến, là nơi thích hợp nhất để hắn tu luyện.
Lại hai tháng nữa trôi qua, khi Lam Tiểu Bố sắp đạt đến Hư Thần cảnh đỉnh phong, một tiếng sấm rền truyền đến, tiếp theo đó là một đạo lôi thương từ sâu trong lạch trời vũ trụ nhanh chóng đánh tới.
Trong nháy mắt Lam Tiểu Bố đã cảm nhận được nguy hiểm, hắn nhanh chóng tránh ra, nhưng cho dù hắn nhanh như thế nào, lôi thương kia vẫn có thể dễ dàng đánh tan Phòng Ngự Trận của hắn, đánh thủng bụng của hắn. Đạo lôi quang này nổ tung tại vùng bụng của hắn, khiến sinh cơ trên cơ thể nhanh chóng tiêu tán.
Lam Tiểu Bố bắt lấy Cổ Đạo điên cuồng lùi lại, chỉ mấy giây sau, hắn đã xông ra khỏi bờ lạch trời, đứng ở nơi tiến vào lạch trời.
BỤng bị cháy đen, vẫn còn lôi vận nhàn nhạt quấn quanh, cũng may sau khi hắn rời khỏi lạch trời rồi, sinh cơ không tiếp tục tiên tán nữa, rõ ràng đây là một đạo mang công kích ẩn chứa quy tắc Lôi hệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận