Khí Vũ Trụ

Chương 1903 - Giữ lại một người

KHi Tưởng Kiệt Xương cảm nhận được sinh mệnh của mình càng ngày càng không nằm trong sự khống chế của chính hắn ta, hắn ta đột nhiên nhìn thấy một cái thủ ấn nguyên khí cực lớn nắm lấy hắn ta từ Luân Hồi Kiều kéo đi.
Tưởng Kiệt Xương vô cùng vui mừng, chỉ cần chạy trốn được kiếp nạn hôm nay, mọi thứ hắn ta sẽ từ từ tìm lại. Nửa bước vào Vĩnh Sinh có được Luân Hồi Kiều thì sao chứ? Tưởng Kiệt Xương hắn ta cũng có thể diệt đi. Thế giới này, không có người nào có thể đối phó với Tưởng Kiệt Xương hắn mà còn có thể sống sót.
Một khắc sau Tưởng Kiệt Xương nhìn thấy mình bay ra khỏi lĩnh vực của Lam Tiểu Bố, hắn ta nhìn thấy quảng trường Thái Khư Phần, thậm chí nhìn thấy đông đảo tu sĩ đang xem náo nhiệt trong quảng trường.
Nhưng mà những cái này đối với Tưởng Kiệt Xương mà nói đều không quan trọng, chỉ cần vừa khôi phục năng lực hành động, hắn ta sẽ lập tức kích phát cấm thuật mà bỏ chạy. Để lại một tia hồn niệm cho Lam Tiểu Bố? Đó là chuyện tuyệt đối không thể.
Nhưng loại ý nghĩa này không kéo dài qua một giây, đáy lòng Tưởng Kiệt Xương đã trở nên lạnh toát, không đợi hắn ta hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, mười hai cây hồn đinh đã đóng xuyên qua thân thể hắn ta, mạnh mẽ ghim hắn ta ở trong hư không.
Tưởng Kiệt Xương tê cả da đầu, không phải bởi vì thủ đoạn trả thù của Lam Tiểu Bố, mà là có người có thể ghim hắn vào trong hư không trên quảng trường Thái Khư Phần.
Quy tắc không gian của quảng trường Thái Khư Phần là nơi có quy tắc cao cấp nhất ở Thần giới, muốn tìm được dấu vết không gian ở nơi này, ghim người lên, chỉ sợ ít nhất phải là Vĩnh Sinh Thánh Nhân mới được?
Chẳng những là Tưởng Kiệt Xương, toàn bộ người trong quảng trường Thái Khư Phần đều dại ra. Bọn hắn tận mắt nhìn thấy Tưởng Kiệt Xương bay ra khỏi Luân Hồi Kiều, rất nhiều người đều nghĩ rằng là vì Lam Tiểu Bố không trói buộc được Tưởng Kiệt Xương, cho nên Tưởng Kiệt Xương trốn ra được. Nhưng không ngờ được, mọi chuyện lại hoàn toàn khác, Tưởng Kiệt Xương đang bị ghim vào trong hư không, trước đó đối đãi với bằng hữu của hắn như thế nào, bây giờ đối đãi lại với người điện chủ Tưởng Kiệt Xương này y như vậy.
Bên trên Luân Hồi Kiều chỉ còn lại hai người, một tên bát chuyển Thánh Nhân, một người khác là thất chuyển Thánh Nhân đi cùng với Tưởng Kiệt Xương.
“Lam huynh, từ đầu đến cuối ta đều không ra tay với ngươi, cho dù có lấy pháp bảo ra cũng là vì tự vệ, ta cũng không dám lấy pháp bảo ra công kích ngươi.” Giọng điệu tên bát chuyển Thánh Nhân kia vô cùng lo lắng nói.
Nữ nhân này Lam Tiểu Bố biết tên là Trị Di, quả thật vẫn luôn rút đi, chỉ là bị Luân Hồi Kiều của Lam Tiểu Bố khóa lại nên không thể nào chạy thoát mà thôi.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía nam tử kia, nam tử này mặc dù tay cầm pháp bảo, nhưng lại đang run rẩy, bởi vì hắn ta biết rất rõ, trên Luân Hồi Kiều này, Lam Tiểu Bố muốn lấy mạng nhỏ của hắn ta là chuyện vô cùng đơn giản.
“Hắn tên là Đổng Yến, lúc trước Giang Sâm mà ngươi giết chính là người của hắn. Ban đầu ta cũng không biết, bởi vì ta chỉ mới đến đây mấy chục năm thôi, sau khi đến đây ta mới biết chuyện này. Còn một viêc nữa, có lẽ Lam huynh không tin. Ta đến nơi này, đã từng nói với Tưởng Kiệt Xương, hy vọng hắn ta buông tha ba người bằng hữu của ngươi, nhưng Tưởng Kiệt Xương không nghe lời ta. Nếu như không phải vì Thời Gian Đạo Quyển, ta đã sớm đi rồi. Hơn nữa chắc hẳn Lam huynh cũng biết, cho dù ta đã là bát chuyển Thánh Nhân, một khi lấy được Thời Gian Đạo Quyển, cũng sẽ bị Thái Khư điện vây giết, cho nên cách duy nhất của ta chính là gia nhập Thái Khư điện…” Giọng diệu Trị Di thấp thỏm lo lắng nói.
Nàng thật sự có đề cập chuyện này với Tưởng Kiệt Xương, lúc đó là vào đại hội nghị sự của Thái Khư điện, nàng có nhắc đến ba tu sĩ bị ghim ở bên ngoài Thái Khư điện, gây tổn hại đến uy nghiêm của Thái Khư điện. Có thể giam ba người này vào trong phòng giam, đồng thời bố trí Khốn Sát Thần Trận đỉnh cấp bên ngoài phòng giam, sau đó chờ Lam Tiểu Bố đến cứu người.
Sâu trong lòng, nàng cũng cảm thấy vô cùng oan uổng, bởi vì nàng thật sự không thành tâm gia nhập Thái Khư điện, kết quả còn bị liên lụy.
“Lam đạo hữu, mặc dù ta biết Giang Sâm, chuyện hắn làm ta lại không biết, ta…” Đổng Yến vừa nói nửa câu, thủ ấn của Lam Tiểu Bố đã đánh vào trên đầu hắn ta, một khắc sau thế giới của Đổng Yến đã bị Lam Tiểu Bố mở ra.
Loại sát ý khi Đổng Yến vừa bước đến theo Tưởng Kiệt Xương, Lam Tiểu Bố lại không phải là người ngu, hắn sẽ không nhìn ra sao? Ngược lại là nữ nhân tên Trị Di này, từ đầu đến cuối đều không có bất cứ sát ý gì, cũng luôn nghĩ đến chuyện chạy thoát.
Trong mắt Trị Di trào lên kinh hãi, nàng đã gặp qua rất nhiều cường giả, thậm chí đã từng nhìn thấy cả Vĩnh Sinh Thánh Nhân, nhưng chưa từng nhìn thấy có ai lý giải quy tắc thiên địa đến trình độ như Lam Tiểu Bố, chỉ trong thời gian một hơi thở đã có thể xé rách thế giới của đổi thủ, cái này không chỉ là hiểu rõ về quy tắc thiên địa, mà còn vượt xa khỏi nhận biết của nàng đối với Thánh Nhân dưới vĩnh sinh.
“Có biết vì sao ta không giết ngươi không?” Lam Tiểu Bố nhìn một mình TRị Di đang lo lắng không yên đứng trên Luân Hồi Kiều, từ tốn nói.
Trị Di lắc đầu, nàng biết rõ Lam Tiểu Bố không giết nàng không phải vì nàng là một nữ tử. Trước đó trong số người Lam Tiểu Bố giết, nữ nhân còn xinh đẹp hơn nàng có đến ba người.
Lam Tiểu Bố nhìn Trị Di nói, “Ta không giết ngươi, đó là vì ta tin ngươi từng cầu tình cho ba bằng hữu của ta một lần, mặc kệ ngươi cầu tình vì mục đích gì, ta đều tha cho ngươi một lần.”
Niềm vui to lớn bất ngờ ập đến, Trị Di khom người thi lễ. Chờ nàng đứng lên, Luân Hồi Kiều dưới chân đã biến mất, nàng đã sớm xuất hiện ở bên ngoài Thái Khư điện. Trong lòng nàng vô cùng chấn động, so với Thánh Nhân như Lam Tiểu Bố, bát chuyển Thánh Nhân như nàng giống như là giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận