Khí Vũ Trụ

Chương 492: Liễu Ly còn sống. (2)

Lúc nói chuyện thần niệm Lam Tiểu Bố không hề kiêng kị trực tiếp dò xét khắp người Thượng Quan Thiên. Cái gì mà phong độ quân tử, trong mắt Lam Tiểu Bố không hề có.
Cho dù Lam Tiểu Bố dùng thần niệm kiểm tra. Giờ phút này Thượng Quan Thiên vẫn cảm giác được tựa như có một bàn tay tìm kiếm trên người nàng, toàn thân nàng run rẩy. Trong lòng thầm nghĩ Lam Tiểu Bố thật thô lỗ, nhưng cũng biết, trên người nàng chắc chắn có ấn ký thần niệm.
Bách Đoan Phục là một người cẩn thận như vậy, thậm chí còn bố trí Giám Sát tiên trận ở động phủ của nàng, làm sao có thể không hạ ấn ký thần niệm trên người nàng? Nhưng nàng cảm thấy cách làm này của Lam Tiểu Bố không có chút ý nghĩa nào cả. Lam Tiểu Bố cũng chỉ là một tiên tào mà thôi, tu vi nhiều nhất là Huyền Tiên. Mà Bách Đoan Phục là ai? Tiên trận sư cấp ba của Bách Đoan gia tộc, là một Đại La Kim Tiên. Ấn ký thần niệm của một Đại La Kim Tiên, một tiên tào nho nhỏ có thể tìm ra sao?
Nhưng Thượng Quan Thiên không ngờ rằng, còn chưa đến một nén nhang. Nàng đã cảm thấy Lam Tiểu Bố bắt được gì đó trên người mình, sau đó cả người lập tức trở nên nhẹ nhõm.
“Ngươi thật sự có thể loại bỏ ấn ký thần niệm?” Thượng Quan Thiên chấn động nhìn Lam Tiểu Bố, có chút không dám tin. Một Huyền tiên mà có thể bỏ đi ấn ký thần niệm của một Đại La Kim Tiên? Thậm chí còn chưa đến một nén nhang?
Lam Tiểu Bố nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy phi thuyền ra, lúc này mới đặt Thượng Quan Thiên lên phi thuyền. Sau khi khởi động phi thuyền, Lam Tiểu Bố mới lên tiếng, “Không sai, ta đã loại bỏ ấn ký thần niệm trên người ngươi rồi, đã mạo phạm. Ta lại hỏi ngươi mấy vấn đề khác, sau đó sẽ đưa ngươi về Thượng Quan gia.”
Thượng Quan Thiên thở ra một hơi, nàng khẳng định Lam Tiểu Bố không giống như những tiên tào khác, hoặc căn bản không phải là tiên tào.
“Ngươi biết tiên dược viên mà Đằng Ấp phụ trách kia nằm ở đâu không?” Lam Tiểu Bố hỏi, mặc dù Liễu Ly không có ở đây, nhưng hắn vẫn muốn đến đó xem một chút, thuận tiện hỏi thăm xem có ai gặp Liễu Ly hay không.
Thượng Quan Thiên gật đầu, “Ngươi cho ta một miếng ngọc giản đi, ta chẳng có chiếc nhẫn nào cả.”
Lam Tiểu Bố lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Thượng Quan Thiên, “Trong đó có một ít đồ vật, xem như thù lao ngươi đã trả lời mấy vấn đề của ta.”
“Đa tạ. “Thượng Quan Thiên nhận lấy chiếc nhẫn, sau đó lấy một miếng ngọc giản, dùng thần niệm khắc họa một chút, sau đo mới đưa ngọc giản cho Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố nhận lấy ngọc giản, thần niệm quét qua một chút, gật đầu nói, “Được rồi, bây giờ ta sẽ đưa ngươi về Thượng Quan gia.”
Thượng Quan Thiên lắc đầu, “Không được, ta chuẩn bị rời khỏi Thăng Tinh Tiên Đình. Trước đó ta vẫn luôn sống vì người khác, từ hôm nay trở đi ta muốn sống vì chính bản thân mình. Đa tạ ơn cứu mạng của tiên tào, còn chưa thỉnh giáo tên của tiên tào là gì.”
“Ta tên là Lam Tiểu Bố.” Lam Tiểu Bố cất ngọc giản đi, bây giờ hắn muốn đến tiên dược viên kia.
“Lam tiên tào, cảm ơn ngươi. Nếu như trong tương lai có duyên gặp lại, ta hi vọng mình có thể trả ơn cứu mạng ngày hôm nay, ta đi đây.” Thượng Quan Thiên nói xong thì cúi người hành lễ với Lam Tiểu Bố, sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi.
Chờ sau khi Thượng Quan Thiên đã đi xa, Lam Tiểu Bố đang định tiến đến tiên dược viên. Thông tin châu đột nhiên sáng lên, là tin tức Chủng Dịch gửi đến, “Tiểu Bố đại ca, Cấm Tiên Ti xảy ra chuyện lớn rồi. Cúc Tú Nhược trốn rồi. Gần đây có rất nhiều tiên tào đang bận việc bên ngoài, ngươi vừa hay tuần tra nhà tù hai lần, ngươi phải cẩn thận cấp trên có người đội cái nồi này lên đầu ngươi đấy.”
Cái nồi Cúc Tú Nhược chạy thoát này có đội lên đầu mình hay không, Lam Tiểu Bố hoàn toàn không quan tâm đến. Cúc Tú Nhược cũng không phải là nhân vật lớn ghê gớm gì, cho dù có bắt hắn đội nội, nhiều nhất cũng chỉ là trách phạt mà thôi.
Cứ đến tiên dược viên của Cảnh Vương trước rồi nói tiếp, lúc Lam Tiểu Bố đang chuẩn bị khởi động phi thuyền, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cúc Tú Nhược quả thật là một nhân vật nhỏ, nhưng có người có thể trốn thoát khỏi nhà tù của Cấm Tiên Ti thì chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.
Nếu như Cấm Tiên Ti để hắn đội nồi, nói Cúc Tú Nhược là do hắn thả ra, vậy thì mạng nhỏ của hắn chỉ sợ cũng không còn nữa. Còn chuyện với cấp bậc của hắn có thể thả người ra ngoài được không thì chỉ sợ sẽ không có người để ý đến.
Cứ trốn trước rồi nói, Cấm Tiên Ti không thể quay về được rồi.
Nhưng mà vừa nghĩ đến đó, Lam Tiểu Bố lập tức gạt đi. Hắn đi là chuyện nhỏ, nhưng Quảng Lễ, Quảng Tiệp và Giản Quân Trung chỉ sợ sẽ trở thành con dê thế tội.
Quả nhiên không có thực lực thì không có nhân quyền mà, Lam Tiểu Bố thở dài, trên đường đi về phía tiên dược viên của Cảnh Vương, còn suy nghĩ xem có cách nào có thể thoát thân khỏi chuyện lần này hay không.
Chuyện này hắn làm khá vội vàng, nếu như không thì hắn sẽ nói với Cúc Tú Nhược một tiếng, chờ hơn mười ngày nữa rồi chạy sau.
Lam Tiểu Bố cũng hiểu rõ, cho dù hơn mười mấy ngày sau Cúc Tú Nhược mới chạy trốn thì sẽ vẫn làm liên lụy đến người khác. Ai là người tuần tra nhà tù cuối cùng trước khi Cúc Tú Nhược chạy thoát, người đó sẽ là con dê thế tội. Huống hồ đợi thêm mười mấy ngày nữa, chưa chắc Cúc Tú Nhược có thể trốn đi được. Sở dĩ Cúc Tú Nhược có thể trốn thoát được, ngoài chuyện hắn nói cho Cúc Tú Nhược biết cách ra ngoài như thế nào, còn liên quan đến chuyện Cấm Tiên Ti không có cao thủ.
Nữ nhân ở lầu năm kia, cho dù người trong phòng giam Cấm Tiên Ti có chạy đi hết, chỉ sợ nàng ta sẽ không quan tâm đến, thứ nàng ta quan tâm chỉ có hồ sơ tư liệu ở tầng năm mà thôi.
Tốc độ của phi thuyền Tiên khí thượng phẩm rất nhanh, qua hai ngày đã đến bên ngoài tiên dược viên của Cảnh Vương tiên phủ. Lam Tiểu Bố không dám đến quá gần, chỗ này cách tiên dược viên khá xa, ở đây có một tiên trận phòng ngự cấp ba bao trùm mấy trăm dặm lại. Trừ cái tiên trận phòng ngự này, còn có một Xúc Phát tiên trận.
Đẳng cấp của Xúc Phát tiên trận cao hơn tiên trận phòng ngự, là một Xúc Phát tiên trận cấp bốn. Nhưng mà bàn về hiệu quả, Lam Tiểu Bố khẳng định Xúc Phát tiên trận này còn không bằng cái Xúc Phát tiên trận hư không cấp một ở Bách Đoan gia tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận