Khí Vũ Trụ

Chương 853: Được cứu. (2)

Nếu như có thể, nàng thà rằng Ngũ Thiên Thành không phải là tiên đình vương, loại tiên đình vương thế này làm có ý nghĩa gì chứ?
“Anh nhi? Tú Như?” Ngũ Thiên Thành mờ mịt kêu lên, còn chưa lấy lại tinh thần, hắn đã nhìn thấy Lam Tiểu Bố.
ĐÚng vào lúc này Ngải Anh Nhi nói ra, “Là Ngũ Vũ Vương đã cứu chúng ta…”
Ngũ Thiên Thành hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn cười ha ha một tiến, vịn bả vai Ngải Anh Nhi đứng lên, “Tiểu Bố huynh đệ, tới giúp ta quả nhiên là ngươi. Chuyện may mắn nhất đời này của Ngũ Thiên Thành ta, chính là quen biết một người bằng hữu như ngươi.”
Lam Tiểu Bố lấy một chiếc nhẫn đưa cho Ngũ Thiên Thành, cười nói, “Ngũ huynh, đây là nhẫn của ngươi, ta vừa tìm được trong chiếc nhẫn của Cảnh Vô Tuất.”
Ngũ Thiên Thành nhận lấy chiếc nhẫn, lại cười ha ha một lần nữa. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng là sẽ chết rồi, dù sao thì cho dù Lam Tiểu Bố có thể cứu hắn, vậy thì cũng sẽ mất rất nhiều năm. Sở dĩ Cảnh Vô Tuất không giết hắn, là vì Nguyệt Linh chi địa ở Nguyệt Linh Tiên Vực mà thôi. Nhiều năm qua đi, cho dù Lam Tiểu Bố có thể nhận được tin tức, hắn cũng không còn mạng nữa.
Lam Tiểu Bố có thể xuất hiện ở Nguyệt Linh Tiên Vực nhanh như vậy, nhất định không phải là do con gái đi cầu cứu, mà là có chuyện khác nên đi ngang qua đây. Cho nên mới nói, Ngũ Thiên Thành hắn có thể sống được, đơn giản là do may mắn mà thôi.
“Cảnh Vô Tuất, ta không hề đối xử tệ với ngươi mà? Thành chủ của Song Nguyệt tiên thành vẫn luôn là người. mà ngươi báo đáp ta như thế nào? Cấu kết với kẻ bên ngoài, hãm hại ta còn chưa tính, còn bán đi Thiên Cương trận kỳ của Nguyệt Linh Tiên Vực chúng ta. Loại hèn hạ vô sỉ như người, Ngũ Thiên Thành ta xem như nhìn rõ rồi.” Ánh mắt Ngũ Thiên Thành nhìn về phía Cảnh Vô Tuất đang bị trọng thương nằm trên mặt đất, giọng điệu tràn đầy khinh bỉ.
“Thiên Thành Đại Đế, ta quả thật là bất đắc dĩ.” Cảnh Vô Tuất chỉ muốn Ngũ Thiên Thành có thể nể phần tình nghĩa trước đó, cho hắn được luân hồi.
“Ta khinh.” Ngũ Thiên Thành phun một ngụm nước miếng, “Ngũ Thiên Thành ta xem như đã rõ, cũng may ta có một người huynh đệ tốt, nếu không thì ta chết không nhắm mắt.”
Còn hơn mười tên tiên đế đang đứng ở một bên chuẩn bị đánh lén Lam Tiểu Bố lúc trước đều thi lễ với Ngũ Thiên Thành, “Kính chào Nguyệt Linh Đại Đế.”
Ánh mắt Ngũ Thiên Thành lướt qua những người này, từ tốn nói, “Ta đã không còn là Nguyệt Linh Đại Đế nữa rồi, sau này ta cũng không làm tiên đình vương của Nguyệt Linh Tiên Vực nữa.”
“Nguyệt Linh Đại Đế, Nguyệt Linh Tiên Vực không thể nào không có ngươi được. Nếu như ngươi không làm tiên đình vương của Nguyệt Linh Tiên Vực ta, vậy Nguyệt Linh Tiên Vực ta còn đường nào đi nữa?” Một nam tử tiên đế hậu kỳ nhanh chóng khom người, giọng điệu lo lắng nói,
Trong mắt Ngũ Thiên Thành lộ ra tia mỉa mai, “Đừng giả bộ nữa, lúc trước khi ta bị Cảnh Vô Tuất vây công, Song Nguyệt tiên thành có mấy trăm tu sĩ Nguyệt Linh Tiên Vực đứng nhìn, nhưng có ai đứng ra giúp ta nói một câu chưa? Cảnh Vô Tuất giam ta lại, phán xét ta ở trước mặt ngàn vạn tu sĩ Nguyệt Linh Tiên Vực. Trừ những người bên cạnh ta, có mấy ai đứng ra vì ta mà đòi công đạo? Bọn hắn đã quên là ai đã cầm Thiên Cương trận kỳ về, bọn hắn đã quên là ai đã giữ gìn sự ổn định của Nguyệt Linh Tiên Vực mấy chục vặn năm nay.
Khi ngàn vạn tu sĩ Nguyệt Linh Tiên Vực kêu gào ta giao vị trí tiên đình vương ra, ta đã tuyệt vọng rồi. Từ giờ trở đi, Nguyệt Linh Tiên Vực đã không còn liên quan gì đến ta nữa.”
Lam Tiểu Bố nghe thấy vậy, cũng có chút không tin được. Ngũ Thiên Thành là người như thế nào hắn cũng biết, còn mang Thiên Cương trận kỳ về. Một tiên đình vương như thế này, người của Song Nguyệt tiên thành đều không ủng hộ, như vậy hình như không đúng lắm.
Tên tiên đế hậu kỳ kia vội vàng nói, “Nguyệt Linh Đại Đế, đây điều là hiểu lầm. Cảnh Vô Tuất cho Hàn Thích nói xấu ngươi, trong lòng chúng ta đều biết rõ.”
Ngũ Thiên Thành khinh thường nói, “Hoàn toàn chính xác, trong lòng các ngươi đều biết rõ. Nhưng thực tế lại đứng ở bên cạnh Cảnh Vô Tuất, hãm hại ta, ra tay với ta. Bây giờ ta chỉ hy vọng những người đã tham gia giết mấy đệ tử của ta đứng ra đây, tham gia giết KHổng hộ pháp và Ấn ti trưởng của Nguyệt Linh Tiên Vực ta đứng ra đây.”
Mười hai tên tiên đế này hai mặt nhìn nhau, trong bọn hắn có ít nhất sáu người tham gia giết người bên cạnh Ngũ Thiên Thành.
Bách Thạch Vương lại đứng lên một lần nữa, ôm quyền với Ngũ Thiên Thành, “Thiên Thành Đại Đế, mặc dù ta không có tham dự vào chuyện này, nhưng mà ta bị cẩu tặc Cảnh Vô Tuất kia lừa. Cho nên ngươi nói ai, ta giúp ngươi bắt ra.”
“Còn có Thần Huyễn ta nữa.” Thần Huyễn hấy vậy cũng nhanh chóng đứng dậy.
Hoành Khố đâu còn dám làm lơ lập tức đứng lên theo.
Mặc dù bọn hắn có ba người, nhưng bàn về sức chiến đấu, hoàn toàn có thể giết chết ba người đối phương trong chớp mắt. Huống hồ trong mười hai người này, chỉ có sáu người tham dự chuyện giết người bên cạnh Ngũ Thiên Thành thôi.
Vào giờ phút này, sáu tên tiên đế kia đột nhiên cùng lúc ra tay, sáu tên tiên đế còn lại bị người bên cạnh đánh lén, toàn bộ đều phun máu, ngã xuống đại điện.
Mặc dù bọn hắn có thể phản kháng, nhưng mà không có ai chọn đứng ra phản kháng. Đừng nói là Ngũ Vũ Vương đang đứng ở đây, chỉ dựa vào ba người Bách Thạch Vương, Thần Huyễn và Hoành Khố này, sự phản kháng của bọn họ chính là một chuyện cười.
Lam Tiểu Bố không hề cử động, hắn đã sớm cảm nhận được mười hai người này truyền âm trao đổi tin tức với nhau, hẳn là sáu người không ra tay kia đã đạt thành ý kiến chung, đột nhiên đánh lén sáu người còn lại.
Tên tiên đế lúc đầu nói Nguyệt Linh Tiên Vực không thể thiếu Ngũ Thiên Thành kia lại nói tiếp, “Nguyệt Linh Đại Đế, ta lập tức bắt Hàn Thích đến đây, chuyện này toàn bộ là do Hàn Thích gây ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận