Khí Vũ Trụ

Chương 270: Đao Khẩu ổ (1)

“ĐƯợc.” Thi Bất Tốn nhận lấy Vũ Lâm Thảo, gương mặt lạnh nhạt lấy ra cầu phương vị đưa cho Lam Tiểu Bố, “Lam đạo hữu, đây là vị trí của Đao Khâu ổ trong Bất Dạ Hải.”
“Đa tạ.” Mục đích Lam Tiểu Bố lấy Vũ Lâm Thảo ra chính là muốn có cái này.
Sau khi Lam Tiểu Bố lấy được phương vị cầu, không còn ở lại trên chiêc thuyền khiến hắn không được tự nhiên này nữa. Khi Lam Tiểu Bố ngồi lại trên chiếc thuyền linh khí của mình, hắn đột nhiên nghĩ ra chỗ nào không đúng, vị tu sĩ Kim Đan kia khi nói chuyện hình như không có chút tình cảm nào.
Trước đó Lam Tiểu Bố đã cảm thấy có chút kỳ quái, hơn nữa khi nói chuyện với tu sĩ Kim Đan kia cũng không quá tự nhiên, bây giờ hắn mới cảm thấy không ổn.
Quay đầu lại nhìn Cổ Đạo, trong mắt Cổ Đạo hình như còn lưu lại sự hoảng sợ.
“Cổ Đạo, có phải ngươi cũng cảm thấy tu sĩ Kim Đan trên chiếc thuyền kia có gì đó kỳ quái phải không?” Lam Tiểu Bố hỏi một câu.
Cổ Đạo gầm nhẹ một tiếng, sau đó không ngừng gật đầu, rõ ràng đang tỏ vẻ Lam Tiểu Bố nói rất chính xác.
Lam Tiểu Bố nhíu mày, hắn khẳng định tu sĩ Kim Đan kia là người sống, nhưng một người sống không có tình cảm, còn khiến cho người khác cảm thấy lạnh buốt là ý gì đây?
Còn mấy người trên thuyền kia nữa, mặc dù không xuất hiện, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt của họ thông qua thần niệm dò xét ra đều vô cùng khô khan, tựa như cũng không có chút cảm xúc nào.
Thần niệm Lam Tiểu Bố lại quét lại một lần nữa, trong một thời gian ngắn, chiếc thuyền ba cột buồm kia đã sắp rời khỏi phạm vi bao trùm thần niệm của hắn. Không biết có phải do trận pháp hay không, hay là vì khoảng cách quá xa, mà thần niệm của Lam Tiểu Bố không thể nào rà quét được chiếc thuyền kia.
Lam Tiểu Bố nhìn phương vị cầu trong tay một chút, trên phương vị cầu có một hình dáng mơ hồ…
Không đúng, phương vị cầu không phải có tuyến đường chính xác sao? Phương vị cầu này vì sao chỉ có một hình dáng?
Khi Lam Tiểu Bố còn đang nghi ngờ, bên ngoài thần niệm của hắn đột nhiên xuất hiện một hòn đảo. Khi nhìn lại phương vị cầu, hình ảnh trên đó càng lúc càng rõ ràng, bất ngờ lại chính là hòn đảo kia.
Có đi hay không đây? Khi Lam Tiểu Bố còn đang suy nghĩ vấn đề này, thuyền dưới chân cũng đã nhanh chóng đến gần hòn đảo kia.
Lam Tiểu Bố lập tức cảm thấy không đúng, nước biển ở đây hình như đang di chuyển về một hướng, tự động tiến về hòn đảo kia.
Gặp phải chuyện quỷ dị gì rồi? Lam Tiểu Bố vừa dùng lực, phương vị cầu trong tay lập tức hóa thành bột mịn. Nhưng mà thuyền dưới chân vẫn nhanh chóng tới gần hòn đảo, không đến một nén nhanh, hòn đảo kia đã xuất hiện rõ ràng trước mặt Lam Tiểu Bố.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố không sử dụng thần niệm, bằng mắt thường cũng có thể thấy bên ngoài hòn đảo kia có ba chữ to, Đao Khẩu ổ. Toàn bộ hòn đảo nhìn có vẻ giống như một chiếc đầu lâu, nơi mà hắn đang tiến vào đảo chính là phần cổ của chiếc đầu lâu kia
Lam Tiểu Bố lập tức khống chế thuyền rời xa Đao Khẩu ổ, cho dù chân nguyên của hắn được vận dụng đến mức mạnh nhất, thuyền linh khí trung phẩm ở dưới chân cũng chỉ lui lại một cách chậm rãi. Chỉ cần chân nguyên của hắn có chút buông lỏng, thuyền dưới chân lại nhanh chóng đến gần Đao Khẩu ổ.
Chuyện này thật sự quá quỷ dị, Lam Tiểu Bố nghĩ, có thể khi thuyền của hắn xuyên qua đám sương mù kia đã bị kéo vào nơi này.
Đi thì tuyệt đối không thể đi được, cũng sẽ bị tiêu hao hết chân nguyên của hăn, còn không bằng đi vào Đa Khâu ổ nhìn xem thế nào.
Có rất nhiều chuyện chính là như vậy, chỉ cần ngươi càng sợ hãi, vậy thì sẽ chìm vào càng sâu. Nhưng khi ngươi không sợ gì mà tiến vào sâu trong đó, có lẽ còn có một đường xoay chuyển.
Lam Tiểu Bố dứt khoát khống chế thuyền đi đến bến tàu Đao Khẩu ổ.
Nói là bến tàu, thật ra cũng chỉ là một cái bờ đỗ.
“Đi, Cổ Đạo, theo sát ta một chút, nơi này có chút cổ quái.” Vừa lên bờ, Lam Tiểu Bố đã cất thuyền linh khí của mình đi, sau đó nói với Cổ Đạo.
Cảm giác này hình như không thích hợp lắm, Lam Tiểu Bố cảm thấy dưới chân mình hơi mềm, nếu như không phải hòn đảo này thật sự quá lớn, xung quanh còn có các loại cây cối, Lam Tiểu Bố thật sự nghi ngờ có phải mình đang dẫm trên một cái đầu người hay không.
Đi qua khỏi bờ đỗ không xa, Lam Tiểu Bố nhìn thấy có một quảng trường khá lớn, dọc theo quảng trường hình như là các loại kiến trúc.
Lam Tiểu Bố là một đại sư trận pháp cấp năm, hắn lập tức có thể nhìn ra được xung quanh quảng trường đều là cấm chế, hơn nữa, quảng trường này hình như cũng là một đại trận.
“Khoan đã…” Lam Tiểu Bố gọi Cổ Đạo đang đi về phía trước, hắn và Cổ Đạo sắp tiến vào đại trận của người khác rồi.
Lam Tiểu Bố vừa mới dừng lại, đã nhìn thấy một vài tu sĩ không nhanh không chậm từ trong một góc quảng trường đi ra, bọn họ rất tự nhiên đi xuyên qua quảng trường.
Nếu như trước đó không tiếp xúc với Thi Bất Tốn, Lam Tiểu Bố còn nhìn không ra vấn đề gì, nói không chừng hắn sẽ tiến đến hỏi thăm vài câu. Bởi vì đã từng tiếp xúc với Thi Bất Tốn rồi, những người này vừa đi qua, Lam Tiểu Bố lập tức phát hiện, bọn gia hỏa này cũng thiếu đi một thứ. Giống như không hề có tình cảm
Lam Tiểu Bố nhíu mày nếu như nói những người này bị đoạt mất tâm trí, vậy thì nhất định không đúng. Bởi vì Thi Bất Tốn còn biết Ngân Quang Ngư của hắn là đồ tốt, thậm chí còn muốn bỏ ra 100.000 linh thạch thượng phẩm để mua Ngân Quang Ngư.
Không chỉ như vậy, Thi Bất Tốn còn biết mục đích mình đưa Vũ Lâm Thảo cho hắn, sau đó còn giao dịch phương vị cầu Đao Khẩu ổ cho mình.
Cho nên trí lực của Thi Bất Tốn có lẽ vẫn còn đang online.
Hơn nữa Thi Bất Tốn có cơ thể, có bóng, thậm chí thần niệm của hắn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Thi Bất Tốn, bởi vậy có thể thấy được đây không phải là quỷ hồn gì, mà là con người chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận