Khí Vũ Trụ

Chương 1292 - Thần Vị Môn.

“A, cái nồi này của ngươi không tệ.” Khi Lãnh Nghi Nhân còn đang nổi giận, đột nhiên nhìn thấy cái nồi sắt sau lưng Lam Tiểu Bố, vẻ mặt tức giận dữ tợn nháy mắt đã biến mất.
Sau khi nói cái nồi của Lam Tiểu Bố không tệ xong, con ngươi xoay chuyển mấy vòng, lại xoa xoa tay nói, “Nếu không thì thế này đi, ngươi đã thích Ngũ Hành Tháp của ta như vậy, ta cho ngươi đấy, ngươi đưa cái nồi kia cho ta. Còn những hứ khấc, ngươi cứ tùy tiện cầm, lấy bao nhiêu cũng không sao cả.”
Lam Tiểu Bố nhìn tên gầy này như đang nhìn một thằng ngốc, đầu óc gia hỏa này có vấn đề à, Luân Hồi Oa của hắn là gì chứ? Chỉ một món Hậu Thiên Linh Bảo mà dám đòi đổi Luân Hồi Oa của hắn?
“Không đổi, nếu không bán thì thôi, cáo từ.” Lam Tiểu Bố xoay người rời đi.
Người trước mắt này mặc dù là Thánh Nhân, nhưng mà Lam Tiểu Bố không hề cảm nhận được khí thế nghiền ép về tu vi trên người hắn. Theo Lam Tiểu Bố đoán, gia hỏa này nhất định dã bị tiêu hao quá lớn, trong lúc nhất thời không thể nào khôi phục được. Cũng không phải ai ai cũng giống như hắn, có Vũ Trụ Duy Mô.
Nếu tu vi đã không thể nghiền ép hắn, hắn có gì phải e ngại?
“Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi lấy Luân Hồi Oa của Tam Oa Thánh Nhân, một khi bị Tam Oa Thánh Nhân phát hiện ra, muốn chết cũng là hy vọng xa vời. Chi bằng sớm bán cho ta, ta chẳng những có thể bảo vệ ngươi, ngươi còn có thể lấy được một đống bảo vật, vụ mua bán này đồ ngốc cũng biết nên làm như thế nào.” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố xoay người rời đi, Lãnh Nghi Nhân không nhịn được châm chọc một câu.
Thấy Lãnh Nghi Nhân không đuổi theo, Lam Tiểu Bố thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là gia hỏa này có vấn đề, không dám đuổi theo đối phó với hắn.
Nhưng mà Tam Oa Thánh Nhân là ai? Luân Hồi Oa là của Tam Oa Thánh Nhân?
Mặc kệ Luân Hồi Oa có phải là của Tam Oa Thánh Nhân hay không, Lam Tiểu Bố cũng cất Luân Hồi Oa lại, đề phòng một chút luôn tốt.
Lần này Lam Tiểu Bố đi đến cửa hàng thứ hai, cái này cũng là một tiệm tạp hóa, bên trong có đủ các loại vật liệu. Thần tài đỉnh cấp bình thường khó gặp, ở chỗ này thì tựa như rác rưởi, chỗ này một đống, chỗ kia một đống.
Lam Tiểu Bố cầm một viên Vọng Sương Mạc Tinh xoa xoa thầm nghĩ, đây chính là thứ mà hắn luôn mong muốn có được, vật liệu tốt nhất để luyện phù. Không cần hỏi, thứ này nhất định cũng cần phải có đạo quả mới có thể mua được.
Nghĩ nghĩ, Lam Tiểu Bố thả vật liệu trong tay xuống, đạo quả trên người hắn thì cũng có một ít, nhưng hắn không định dùng tùy tiện. Theo lời Tự Hề tỷ nói, Ngũ Thải Tiên Chi và Khổ Bàn Đạo Quả trên người hắn đều là đồ tốt. Cho dù muốn đổi, cũng không cần phải vội vã ngay lúc này.
Rời khỏi cửa hàng thứ hai, Lam Tiểu Bố đi đến cửa hàng thứ ba, khác với hai cửa hàng không có người trước đó. Lam Tiểu Bố vừa mới đến lối vào cửa hàng thứ ba, còn chưa đi vào, đã có một tên nam tử mặt đen tươi cười rạng rỡ tiến lên đón, “Bằng hữu muốn mua thứ gì? Ở chỗ của ta đây cái gì cần có đều có.”
Lam Tiểu Bố nhìn lướt qua, trong lòng thầm nói, hai tiệm tạp hóa lúc trước mà bảo cái gì cần có đều có thì cũng khá đúng. TRong cửa hàng này thì chỉ có ba thứ, món đồ thứ nhất hình như là một bản công pháp, món đồ thứ hai là một cái hạt giống lớn như quả trứng gà, đồ thứ ba là một cái hạt châu. Hạt châu này dùng để làm gì, ít nhất thì nhìn bề ngoài không thể biết được. Với số lượng hàng như thế này mà cũng dám nói cái gì cần có đều có ư?
Nhìn nhìn rồi ngẩng đầu lên, đây cũng không phải là tiệm tạp hóa, mà là cửa hàng vạn vật. Ba thứ thôi mà gọi là cửa hàng vạn vật.
“Ông chủ, ngươi hình như chỉ có ba món đồ thôi.” Lam Tiểu Bố chỉ chỉ vào ba món đồ trưng trong tủ thủy tinh, không có những thứ khác làm nền, ba món đồ này chỉ có thể dùng từ tội nghiệp để hình dung.
Ông chủ mặt đen vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, tam sinh vạn vật mà.”
Lại là một tên ngốc, Lam Tiểu Bố quay người định rời đi. Nhưng mà nam tử mặt đen này lại vội vàng kéo hắn lại, “Bằng hữu vừa đến phải không? Ở chỗ của ta có thể cung cấp các loại tin tức ở Thiên Nhai, thậm chí chỉ cần năm… Ba… Không, chỉ cần một cái đạo quả là được rồi.”
Cái Thiên Nhai này quá mức quỷ dị, Vọng Luân kia chắc hẳn đã biết nơi này có chuyện gì, Lam Tiểu Bố vốn định tìm một người hỏi một chút rốt cuộc Thiên Nhai này là nơi nào, nhưng hắn không muốn hào phóng lấy ra một cái đạo quả nào đi hỏi. Bây giờ có một người muốn chủ động nói tin tức Thiên Nhai cho hắn biết, Lam Tiểu Bố đương nhiên là hy vọng có thể biết được chân tướng.
Hắn đi đến chỗ quyển công pháp kia hỏi, “Bằng hữu, công pháp này có thể lấy ra cho ta xem được không?”
“Không được, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết đây là loại công pháp gì.” Nam tử mặt đen lắc đầu như cái trống bỏi.
“KHông cần nói cho ta biết loại công pháp gì, ngươi trực tiếp nói cho ta biết đây là công pháp gì luôn đi.” Lam Tiểu Bố nói.
Nam tử mặt đen do dự một lúc, hắn đang suy nghĩ Lam Tiểu Bố đang định lừa hắn hay thật sự lấy môn công pháp này. Nếu như chỉ muốn nói lời khách sáo, hắn sẽ không nói.
“Ngươi khẳng đình mình sẽ mua chứ?” Một hồi lâu sau, nam tử mặt đen mới hỏi một câu.
Hắn lo lắng nếu như không mua mà nói cho Lam Tiểu Bố biết tên công pháp, Lam Tiểu Bố sẽ bỏ đi ngay, bây giờ tìm một khách hàng có chất lượng không phải là việc dễ dàng. Trong lòng thở dài một hơi, sinh tồn ở Thiên Nhai càng lúc càng khó khăn.
“Nếu như tốt ta đương nhiên sẽ mua.” Lam Tiểu Bố từ tốn nói.
“Đây là một môn thần thông, tên là Tiểu Vẫn Mệnh Thuật…” Nam tử mặt đen cười he he nói.
Tiểu Vẫn Mệnh Thuật? Lam Tiểu Bố lập tức nghĩ đến Thạch Đao Thần Tông, toàn bộ tu sĩ trong tông môn này đều bị Tiểu Vẫn Mệnh Thuật giết chết. Mặc dù hắn rất muốn dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra Tiểu Vẫn Mệnh Thuật, sau đó tạo dựng ra Đại Vẫn Mệnh Thuật, nhưng đạo vận Vẫn mệnh ở Thạch Đao Thần Tông hầu như đã không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận