Khí Vũ Trụ

Chương 2337 - Bước đại đạo thứ tư.

Táng Vô Hoa có chút không phục nói, “Bồng nhi cũng là huyết nhục của hắn, hắn sẽ mặc kệ sao?”
Táng Quỳnh Hoa lạnh lùng nói, “Có phải là huyết nhục của hắn hay không vẫn chưa biết được đâu, họ Khúc, thì nhất định phải có quan hệ với Khúc Bắc Ca hắn sao?”
Trong lòng Táng Vô Hoa giật mình, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tỷ tỷ nói như vậy, chẳng lẽ trừ tỷ phu Khúc Bắc Ca ra, tỷ tỷ còn lăn giường với nam nhân khác sao?
Táng Quỳnh Hoa không để ý đến tâm tư của Táng Vô Hoa, tiếp tục lạnh giọng nói, “Ta tốn mấy trăm năm cũng không tìm ra được bọn hắn ở chỗ nào trong vũ trụ, ta khẳng định bọn hắn đã không còn ở vũ trụ cấp thấp, thậm chí là vũ trụ trung đẳng nữa rồi, rất có thể bọn hắn đã thông qua một thủ đoạn nào đó mà đến đại vũ trụ.”
“Bọn hắn đang ở đại vũ trụ?” Táng Vô Hoa giật mình trước phán đoán của tỷ tỷ, mọi suy nghĩ linh tinh đều vứt sang một bên.
Táng Quỳnh Hoa gật đầu, “Bọn hắn chỉ có thể đến đại vũ trụ, mới có thể tránh khỏi sự tìm kiếm của ta. Nếu không thì cuối cũng cũng sẽ có dấu vết để lại. Ta đoán bọn hắn chắc hẳn đã thông qua một thủ đoạn nào đó để đến đại vũ trụ, dùng phù lục không có khả năng lắm. Ở vũ trụ cấp thấp, không thể nào có phù lục đi thẳng đến đại vũ trụ. KHông gian đảo lộn thì cũng có cơ hội đến đại vũ trụ, nhưng mà một khi tiến vào không gian đảo lộn, cửu tử nhất sinh, có thể còn sống hay không cũng không chắc, chứ đừng nói đến đại vũ trụ. Cho nên ta đoán, có lẽ bọn hắn đã dùng một loại bảo vật đỉnh cấp, thậm chí là Hậu Hỗn Độn Chí Bảo.”
“Hậu Hỗn Độn Chí Bảo?” Táng Vô Hoa kinh ngạc thốt lên, sau đó dường như nghĩ đến gì đó, nói ra, “Chẳng lẽ là Hỗn Độn Lộ.”
CŨng chỉ có Hỗn Độn Lộ, mới có thể im hơi lặng tiếng từ vũ trụ cấp thấp đến đại vũ trụ. Cũng chỉ có Hỗn Độn Lộ, mới tránh thoát truy sát của tỷ tỷ.
Vẻ mặt Táng Quỳnh Hoa nghiêm tức giật đầu, “CHắc hẳn là Hỗn Độn Lộ, nghe đồn Hỗn Độn Đạo trong Hỗn Độn Lộ năm đó đã bị một sâu kiến là Tần Kình Thiên lấy được, thứ sâu kiến này vì tránh né cường giả truy sát, không biết đã trốn đến nơi nào rồi.”
“Tỷ tỷ nói chính là tên gia hỏa sắp bước vào bước thứ năm kia?” Táng Vô Hoa nói.
Táng Quỳnh Hoa thở dài, “Chính là hắn, hắn nào chỉ sắp bước vào bước thứ năm, chỉ cần hắn muốn, hắn đã sớm bước vào bước thứ năm thành công rồi. Chỉ là hắn muốn đi càng xa, cho nên mới từ bỏ bước thứ năm bình thường, muốn tìm kiếm cực hạn của đại đạo.”
Sau bước đại đạo thứ ba, một bước là một lạch trời. Rất nhiều người đều không hiểu cái gì là một bước một lạch trời, cho dù mỗi một bước đều rất khó chứng được, nhưng sự chênh lệch của mỗi bước lại vô cùng lớn.
Thật ra cái thực sự của một bước một lạch trời, không chỉ là chênh lệch về thực lực như trời với đất, mà còn đại biểu một ý khác. Đó chính là rất nhiều người sau khi bước vào bước đại đạo thứ tư, thì sẽ tiêu hao hết tiềm lực của bản thân đến mức không còn, không có cơ hội bước vào bước thứ năm nữa. Có rất nhiều người ở đây, nhưng chỉ hơn chín phần là tu sĩ bước thứ tư.
Chỉ có số ít tu sĩ, sau khi bước vào bước thứ tư, vẫn còn tiềm lực, mới có cơ hội chứng bước đại đạo thứ năm.
Nhưng sau khi chứng bước đại đạo thứ năm, lại có hơn chín phần tu sĩ mất đi cơ hội chứng bước đại đạo thứ sáu, đại đạo cứ như vậy mà dừng bước. Cho nên, một bước là một lạch trời, trừ chỉ thực lực, còn có ý chỉ sau một bước này, muốn tiến thêm một bước, cơ hội vô cùng xa vời.
Tần Kình Thiên không muốn sau khi bước vào bước thứ năm, dùng hết tiềm lưc, cho nên mới chậm chạp không chọn bước vào bước thứ năm, chứ không phải là không có năng lực bước vào bước thứ năm. Hắn ta muốn bước vào bước thứ sáu, thậm chí là cảnh giới mạnh hơn nữa.
Nghe thấy lời của tỷ tỷ, Táng Vô Hoa cũng im lặng không nói gì. Nàng cũng là bước đại đạo thứ năm, nhưng mà nàng hiểu rất rõ, đại đạo của mình đến đây là chấm dứt. Có nhiều cơ duyên đến đâu, có nhiều cảm ngộ thế nào, cũng không thể giúp nàng tiến thêm một bước trên đại đạo. Ngược lại là tỷ tỷ Táng Quỳnh Hoa của nàng, còn có một cơ hội bước vào bước đại đạo thứ sáu. ĐƯơng nhiên sau khi vào bước thứ sáu rồi, Táng Quỳnh Hoa cũng đã mất đi khả năng tiến thêm một bước.
“Tỷ tỷ, ngươi nói hãm hại Bồng nhi chính là Tần Kình Thiên sao?” Một lúc lâu sau, Táng Vô Hoa mới tỉnh ngộ ra.
Táng Quỳnh Hoa im lặng một lúc lâu sau mới lắc đầu, “Chắc hẳn không phải là hắn, Tần Kình Thiên là một người thông minh, hắn tuyệt đối không thể nào biết được Bồng nhi tu luyện đạo tắc Táng Đạo và Đại Vũ Trụ Thuật. Cho dù là Táng Đạo hay Đại Vũ Trụ Thuật, thế lực phía sau đều không thể chọc đến. Người này rất tiếc mạng, lúc trước thậm chí vì để có đầy đủ thời gian để cảm ngộ đại đạo, thậm chí hắn còn rời khỏi đại vũ trụ, tiến về vũ trụ cấp thấp.”
“Chuyện này…” Táng Vô Hoa không hiểu ý của tỷ tỷ Táng Quỳnh Hoa.
Trong mắt Táng Quỳnh Hoa hiện lên sát ý, “Nếu như ta đoán không sai, mặc dù chuyện này không phải do tự Tần Kình Thiên làm ra, nhưng Tần Kình Thiên có hiềm nghi bao che. Có lẽ hắn cho người giết Bồng nhi mượn Hỗn Dộn Đạo để chạy thoát khỏi bàn tay ta.”
Táng Vô Hoa nhíu mày nói, “Có khi nào là Tần Kình Thiên bị người ta giết, Hỗn Độn Đạo của hắn bị người ta chiếm được? Người cướp Hỗn Độn Đạo của hắn, giết đi Bồng nhi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận