Khí Vũ Trụ

Chương 1225 - Tể Tấn Trần tin phục. (2)

Những pháp bảo khác hắn đều cất vào trong Vũ Trụ Duy Mô, chỉ có một quyển sách màu đen là Lam Tiểu Bố cầm trong tay.
Lúc trước hắn cảm nhận được quyển sách này không đơn giản, đạo vận lưu chuyển kia tựa như có thể khống chế được sinh tử của người khác, cho nên khi hắn thi triển Đại Thiết Cát Thuật đã tiện tay đoạt lấy quyển sách này.
Quyển sách này một khi cầm trong tay, một loại hơi thở đại đạo mênh mông lập tức bao trùm đến, loại đạo vận sinh tử bàng bạc kia vờn quanh trong không gian, tựa như một khắc sau sẽ hóa thành một cái lệnh bài sinh tử. Chỉ cần hắn ném những cái lệnh bài này ra, có thể khiến một người sống hoặc chết.
Đạo vận Sinh Tử thật là cường đại, ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía trang bìa quyển sách, ba chữ to “Sinh Tử Bộ” khiến Lam Tiểu Bố giật mình.
Nhân Thư Sinh Tử Bộ? (Trước đó có viết thành Địa Thư, xin lỗi.)
Lúc trước hắn cướp được Sinh Tử Bộ trong tay người khác? Lam Tiểu Bố càng xem càng vui mừng, đại danh Sinh Tử Bộ này hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay mình. Quả nhiên, liều mạng cũng có nghĩa là thu hoạch lớn. Chẳng những bảo vệ Thần giới, mà còn giúp hắn lấy được Sinh Tử Bộ.

Giờ phút này bốn pháp bảo phi hành đồng thời đáp xuống bên ngoài Tiêu Tuyền chiến trường, Tể Tấn Trần là người đầu tiên cất pháp bảo rồi xông về phía đạo quang nói, “Đạo quang đã mờ đi rất nhiều.”
“Đi đến đó xem một chút.” Thích Khai Thương cất pháp bảo đi rồi xông về phía đạo quang.
Chỉ đi về phía trước vài trăm mét, tất cả mọi người kích động hẳn lên. Đạo quang cũng không còn xa không thể chạm đến như lúc trước nữa, bọn hắn có thể đến gần đạo quang, đồng thời cảm nhận được vận may lưu chuyển trong đạo quang.
Tể Tấn Trần nhìn thấy Lam Tiểu Bố đi ra từ trong Ẩn nặc Thần Trận, lập tức kích động kêu lên, “Lam thành chủ, đúng là ngươi?”
“Ha ha…” Quân Vu cười ha ha.
“Ngươi bị thương rồi?” Niệm đã nhìn ra Lam Tiểu Bố bị thương, hơn nữa bị thương còn không nhẹ. Giờ phút này hơi thở trên người Lam Tiểu Bố bất ổn, sắc mặt tái nhợt.
Lam Tiểu Bố cất Sinh Tử Bộ đi, cười một cái nói, “Quả thật là bị thương một chút, ta nghĩ ra cách liên hệ tinh thần với đối phương thông qua đạo quang này, bị đối phương đánh lén một cái.”
So đấu pháp bảo gì chứ, Lam Tiểu Bố không hề nhắc đến, hắn cảm thấy cũng không cần phải nói.
Tất cả mọi người đều đoán được, mọi chuyện chỉ sợ không đơn giản như Lam Tiểu Bố nói, tu vi của Lam Tiểu Bố rõ ràng không đủ ngăn cản được đối phương, mạnh mẽ nhận một đòn của đối phương.
Nhưng mà lúc này không có ai để ý xem Lam Tiểu Bố nói có đúng sự thật hay không, chỉ cần Thần giới bảo tồn được vận may, đồng thời còn đang khôi phục là được.
Tể Tấn Trần cúi người hành lễ với Lam Tiểu Bố, “Lam thành chủ, chuyện nhiều năm như vậy không có người nào ở Thần giới làm được, ngươi lại làm được. Xin nhận một lạy của Tể Tấn Trần ta, từ giờ trở đi, cái mạng này của Tể Tấn Trần ta là của ngươi, mặc cho ngươi sai bảo.”
Là một Đạo Quân, Tể Tấn Trần hiểu rõ hơn bất cứ ai, chuyện mà Lam Tiểu Bố đã làm có ý nghĩa như thế nào với tất cả mọi người, với toàn bộ Thần giới.
“KHông phải không làm, mà không có người nào muốn làm mà thôi. Qua nhiều năm như vậy, Tiêu Tuyền chiến trường chỉ là nơi các đại thần đình tranh đoạt tài nguyên mà thôi, ai sẽ để ý đến tồn vong của Thần giới chứ?” Thích Khai Thương ha ha nói.
Tể Tấn Trần im lặng, mặc dù hắn rất muốn làm gì đó cho Thần giới, nhưng sự thật chính là như vậy.
Lam Tiểu Bố xua tay, “Nếu như không phải đạo quang này đột nhiên xuất hiện, cho ta cơ hội, nói thật, với thực lực của ta, muốn làm gì cho Bất Thanh Thần giới, cũng không có cơ hội và tư cách. Nhân phẩm của những Đạo Quân kia như thế nào ta không đánh giá, ta đoán bọn hắn chắc cũng không có cơ hội.”
Lam Tiểu Bố là cảnh giới Thiên Thần cảnh muốn bảo vệ vận may Thần giới, quả thật là lời nói vô căn cứ. Trên thực tế, cho dù có là Thần Vương, cũng không có tư cách làm những chuyện này.
Nghe lời Lam Tiểu Bố nói, trong lòng Tể Tấn Trần vô cùng cảm kích.
Người khác thì hắn không biết, nhưng mà nhân phẩm Thúc Vãng Tiêu thì hắn hiểu rất rõ. Nếu như có cơ hội, Thúc Vãng Tiêu nhất định sẽ làm chuyện giống như Lam Tiểu Bố. Là một Thần Vương, trước khi đạo quang chưa xuất hiện, quả thật không biết nên bắt đầu từ chỗ nào. Trên thực tế cho dù đạo quang có xuất hiện, hắn cũng không biết phải bắt đầu từ nơi nào.
Lam Tiểu Bố có thể làm được, không có nghĩa là mấy Thần Vương như bọn hắn cũng có thể làm được.
“He he, chúng ta chắc hẳn phải cảm ơn tên gia hỏa đã bố trí đạo quang này, nếu như không phải gia hỏa này, vận may của Bất Thanh Thần giới nói không chừng còn không thể nào bù đắp được.” Thích Khai Thương cười he he.
Đạo quang kia rõ ràng là có Thánh Nhân muốn cướp đi vận may của Bất Thanh Thần giới, tất cả mọi người đều hiểu rõ, vận may của Bất Thanh Thần giới đã sớm tán loạn. Chuyện trước khi vận may của Bất Thanh Thần giới bị cướp đi, chưa chắc là do gia hỏa bố trí đạo quang này làm ra, bây giờ gia hỏa này bố trí ra đạo quang, kết quả bị Lam Tiểu Bố cắt đứt, chuyện này đồng nghĩa với việc bồi thường vào vận may Bất Thanh Thần giới.
Lam Tiểu Bố tiếp tục nói, “Mấy vị tới vừa đúng lúc, đạo quang này có đại trận của ta củng cố, vận may sẽ không ngừng dung nạp vào trong Bất Thanh Thần giới. Bây giờ ta có một ít chuyện, cần các vị giúp đỡ.”
“Chuyện gì?” Quân Vu lập tức hỏi.
Tể Tấn Trần dứt khoát nói, “Lam thành chủ, ngươi cứ việc sai bảo, bất cứ chuyện gì, Tể Tấn Trần ta nhất định sẽ dốc hết sức làm, tuyệt đối không chút chần chờ.”
Niệm không nói gì, hắn hoàn toàn không cần phải nói, Lam Tiểu Bố muốn hắn giúp, đó là chuyện hết sức bình thường. Cái mạng nhỏ của mình là nhờ Lam Tiểu Bố cứu, bây giờ Bất Thanh Thần giới cũng là Lam Tiểu Bố cứu, Lam Tiểu Bố cần hắn giúp, đó là chuyện đương nhiên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận