Khí Vũ Trụ

Chương 2523 - Đột phá lên bước đại đạo thứ bảy.

“Ta một lòng truy cầu bình thường, nhưng đạo của ta cũng đã đi trên còn đường vĩnh sinh, ta nhất định phải dựa trên cơ sở đại đạo Phàm Nhân mà đột phá, nếu không, ta chỉ có thể khóa chính mình trên con đường bình thường, mãi mãi cũng không thể bước vào bước đại đạo thứ bảy.” Mạc Vô Kỵ mừng rỡ nói.
Ngươi cũng đã định nghĩa cho bản thân mình là phàm nhân, nhưng mà làm thế nào mới có thể vĩnh sinh? Đúng như Mạc Vô Kỵ nói, người khác đã nhìn ra, nhưng chính hắn vẫn là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà thôi.
“Ta cũng vậy, ta một lòng truy cầu trường sinh, nhưng lại không biết, bất cứ cái trường sinh gì cũng đều là từ phàm nhân bình thường nhất mà đi. Cho nên đạo cơ của ta bất ổn, nếu như không thể dựa vào cái cơ sở mà thay đổi tâm tính, củng cố đạo cơ của mình, cả một đời ta cũng không thể bước vào bước đại đạo thứ bảy.” Lam Tiểu Bố cười ha ha.
Hắn một lòng truy cầu trường sinh, lại quên mất, bất cứ trường sinh gì cũng đều lấy phàm nhân làm căn cơ mà tăng cường lên. TRở thành một Tiên Nhân vĩnh sinh, đầu tiên ngươi phải nhớ kỹ, chính mình cũng đã từng là một phàm nhân. Sau khi tìm ra được nguyên nhân, Lam Tiểu Bố không còn mê mang nữa.
“Đạo của chúng ta chắc hẳn phải được bổ sung hêm, tiếp theo cần phải bế quan, ta sẽ giúp ngươi cảm nhận đạo tắc Phàm Nhân của ta.”
“Đúng, ta cũng sẽ để đạo tắc TRường Sinh của ta bù đắp vào chỗ thiếu trong đại đạo của ngươi.”
Hai người hiểu rõ đại đạo tự thân thiếu thốn, đều vô cùng vui mừng, lập tức quay lại kết giới bế quan của mình bắt đầu bế quan, tiếp tục đột phá lên bước đại đạo thứ bảy.
Đúng như trước đó, khi cảm ngộ bước đại đạo thứ bảy, đại đạo của Lam Tiểu Bố dường như lại bị khóa lại một lần nữa, nhưng mà khác với lần trước chính là, hắn đã biết đại đạo của mình thiếu cái gì, là đạo tắc Phàm Nhân. Khi Lam Tiểu Bố cảm ngộ được đạo tắc Phàm Nhân, trong nháy mắt đó, lập tức biết phương hướng đại đạo mình sắp đột phá. Nhưng hắn biết, tuyệt đối không thể nào cảm ngộ Phàm Nhân Đạo của Mạc Vô Kỵ. Mà chính hắn nên ngưng luyện ra đạo tắc Phàm Nhân thuộc về mình.
Nghĩ đến đây, đầu tiên Lam Tiểu Bố thu hồi đạo tắc Trường Sinh của chính mình. Hắn khẳng định Mạc Vô Kỵ cũng đang chìm vào trạng thái giống như hắn, nếu như tiếp tục cảm ngộ đạo tắc Trường Sinh của mình, tuyệt đối sẽ gây ảnh hưởng đến Phàm Nhân Đạo của Mạc Vô Kỵ.
Quả nhiên ngay sau khi Lam Tiểu Bố thu hồi đạo tắc Trường Sinh của mình, đạo tắc Phàm Nhân trong không gian của hắn cũng lập tức biến mất. Người thông minh hoàn toàn không cần chỉ ra, mọi người đều đã định vị rõ ràng đại đạo của chính mình, chỉ cần nhắc nhở một chút, là có thể biết được phương hướng đại đạo.
Mạc Vô Kỵ cảm nhận dược đạo tắc Trường Sinh, lập tức thu hồi đạo tắc Phàm Nhân của mình, cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được đạo tắc Trường Sinh của Lam Tiểu Bố đã tiêu tán.
Nhưng mà đối với hai người mà nói, như vậy đã đủ rồi. Phàm Nhân Đạo của Mạc Vô Kỵ muốn ngưng luyện ra được đạo tắc Trường Sinh, không phải dựa vào đạo tắc Trường Sinh của Lam Tiểu Bố, mà là dựa vào quy tắc Phàm Nhân của chính mình mà ngưng luyện ra đạo tắc Trường Sinh. Cũng giống như Lam Tiểu Bố cũng cần phải dựa vào đạo tắc Trường Sinh mà ngưng luyện ra đạo tắc Phàm Nhân của chính mình vậy.
Sau khi hai người tìm được phương hướng đại đạo rồi, khí thế đại đạo quanh người điên cuồng tăng vọt. Vô cùng vô tận nguyên khí từ đạo mạch cực phẩm bị hai người cuốn đi, mà Hỗn Độn Quy Tắc Tương bên trong ao Hỗn Độn Quy Tắc Tương cũng không ngừng giảm bớt. Lúc trước Vương Tùng Kinh chỉ cần một chén Hỗn Độn Quy Tắc Tương đã có thể bước vào bước đại đạo thứ tám, mà bây giờ số Hỗn Độn Quy Tắc Tương mà Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ dùng, cũng đủ cho hàng ngàn, hàng vạn Vương Tùng Kinh bước vào bước đại đạo thứ tám. Cũng may là Hỗn Độn Quy Tắc Tương ở nơi này nhiều, cho dù hai người hấp thu nhiều, cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Khác với khi Sách Khổ Huệ Thăng đột phá lên bước đại đạo thứ bảy, cho dù là Lam Tiểu Bố hay Mạc Vô Kỵ khi đột phá lên bước đại đạo thứ bảy, nguyên khí hấp thu vô tận như biển lớn.
Thời điểm ban đầu, chỉ là nguyên khí từ đạo mạch cực phẩm không ngừng bị cuốn đi, bên trong Hỗn Độn Quy Tắc Tương có ẩn chứa quy tắc Hỗn Độn bị hai người cuốn đi. Sau đó, khí Hỗn Độn trong khu vực Hỗn Độn cũng dần dần bị cuốn đến. Bởi vì khí Hỗn Độn và quy tắc Hỗn Độn không ngừng bị cuốn đi, không gian Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ tu luyện tiếp tục mở rộng.
Tu luyện ở trong Hỗn Độn, chẳng những không bị Hỗn Độn áp súc không gian, mà không gian lại không ngừng khuếch tán ra ngoài, cái này đối với tu sĩ khác mà nói hầu như là chuyện không thể.
Lam Tiểu Bố cảm nhận được đạo tắc Phàm Nhân trên Trường Sinh Đạo Thụ của mình không ngừng ngưng luyện, trong lòng lại càng rõ ràng, khi đạo tắc Phàm Nhân của hắn hoàn toàn ngưng luyện ra, chính là lúc hắn bước vào bước thứ bảy. Mà Hỗn Độn Quy Tắc Tương thì lại càng nhanh chóng ngưng luyện đạo tắc đại đạo.
Mạc Vô Kỵ thì càng chấn động cảm nhận thân thể mình, hắn vẫn cho rằng Phàm Nhân Đạo có 108 đầu mạch lạc đã là cực hạn, nhưng sau khi ngưng luyện ra đạo tắc Trường Sinh thuộc về mình, hắn lại mở ra một đầu mạch lạc mới, đầu mạch lạc thứ 109, Trường Sinh lạc.
Trong lòng Mạc Vô Kỵ vô cùng vui mừng, hắn biết rõ chỉ cần Trường Sinh lạc mở ra, TRường Sinh lạc của hắn vẫn còn thì tuổi thọ của hắn sẽ không tận. Chờ Trường Sinh lạc của hắn hoàn toàn thành hình, đó chính là khi hắn bước vào bước đại đạo thứ bảy. Cho dù là khi hắn bước vào Tạo Hóa cảnh, Mạc Vô Kỵ đã biết tuổi thọ của mình dường như không có điểm tận cùng.
Nhưng Trường Sinh lạc lại càng khiến hắn hiểu được một cách rõ ràng, cái gì mới là sinh sôi không ngừng. Cho dù Hạo Hãn có sụp đổ, tuổi thọ của hắn vẫn còn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận