Khí Vũ Trụ

Chương 1793 - Nhật ký của Tô Sầm.

Luân Hồi Thánh Nhân vô cùng bất đắc dĩ nhìn Lam Tiểu Bố, hắn ta lần đầu tiên nhìn thấy có người để bụng đến đại đạo của người khác như vậy, nếu như không phải hắn ta biết Lam Tiểu Bố muốn dựa vào Tô Sầm để chứng đại đạo Luân Hồi, hoàn thiện đạo tâm, hắn ta sẽ hoài nghi có phải đầu óc Lam Tiểu Bố có vấn đề hay không.
“Được, Vô Lượng kia quả thật rất đáng sợ, trước khi ra tay, nhất định phải chuẩn bị chu toàn.” Luân Hồi Thánh Nhân thở dài, chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Lam Tiểu Bố. Vì hắn ta chứng đạo lục chuyển, Lam Tiểu Bố còn không sợ, nếu như hắn ta cứ ra sức từ chối, đạo tâm của hắn ta sẽ bị hao tổn.
Sau khi Luân Hồi Oa tiến vào trong hư không, tốc độ càng nhanh. Luân Hồi Thánh Nhân đi chuẩn bị để chứng đạo lục chuyển, Lam Tiểu Bố cũng bắt đầu xem xét chiếc nhẫn của Tô Sầm.
Trong chiếc nhẫn của Tô Sầm, có một ít quần áo đã sờn cũ, còn có một số Tiên khí cấp thấp, một ít tiên tinh hạ phẩm, trung phẩm. Còn tiên tinh thượng phẩm, một viên cũng không có.
Lam Tiểu Bố thở dài, nhìn Tô Sầm ngay cả một chút pháp khí và Linh khí đều giữ, có thể thấy được nàng gian nan như thế nào. Tô Sầm đã bước vào Tiên Vương cảnh, trên người lại không có viên tiên tinh thượng phẩm nào. Chỉ có thể nói Tô Sầm không khá giả gì, toàn bộ tiên tinh thượng phẩm nàng đều dùng khi độ kiếp hết rồi.
Tại một góc của chiếc nhẫn, Lam Tiểu Bố cầm lên một mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền này làm từ kim cương, có hình trái tim, bên trong giống như được khảm một đôi cánh, sinh động như sắp cất cánh bay lượn. Đấy chính là viên Lam Sí Chi Tinh mà hắn để lại cho Tô Sầm lúc trước, nhưng mà là nhờ Lạc Thải Tư đưa cho Tô Sầm.
Mặt dây chuyền này tùy ý nhét vào trong một góc của chiếc nhẫn, dây chuyền còn bị đứt, có thể thấy được cái mặt dây chuyền này là trước khi Tô Sầm chết đã vội vàng kéo xuống, ném vào trong chiếc nhẫn.
Lam Tiểu Bố nắm lấy viên Lam Sí Chi Tinh này, trong lòng lại cảm thấy đau thương.
Qua nửa ngày sau, lúc này Lam Tiểu Bố mới cẩn thận đặt viên Lam Sí Chi Tinh này vào trong một cái hộp ngọc, bỏ vào trong thế giới của mình.
Đồ vật trong chiếc nhẫn của Tô Sầm ít đến đáng thương, cho dù là những tài liệu hay tiên linh thảo, cũng đều là cấp thấp đến mức không có khả năng thấp hơn.
TRong lòng Lam Tiểu Bố có chút buồn bực, hắn biết rõ vì sao lại như thế này. Công pháp Tô Sầm tu luyện không tốt, hoặc có thể nói là trước khi tu luyện Bất Diệt Đại Đạo, công pháp tu luyện nhất định là hàng bình thường. Nàng có thể tu luyện đến Tiên Vương, phần lớn là vì tư chất của nàng mạnh.
Bởi vì công pháp tầm thường, sức chiến đấu chắc chắn cũng sẽ không quá mạnh. Cho nên Tô Sầm biết rất rõ, giới tu đạo tàn khốc như thế nào. Cho nên nàng vẫn luôn trốn ở nơi ít người, đến mức trên người cũng không lấy được bao nhiêu đồ tốt.
Im lặng một hồi lâu, Lam Tiểu Bố lại lấy ra một cái hộp gỗ trong chiếc nhẫn của Tô Sầm.
Thứ này được luyện chế từ tiên tầm mộc, cái hộp gỗ này chỉ sợ chính là thứ có giá trị cao nhất trong chiếc nhẫn của Tô Sầm. Tiên tầm mộc là tiên tài cấp tám, không ngờ lại được Tô Sầm luyện chế thành môt cái hộp gỗ.
Lam Tiểu Bố mở hộp gỗ ra, khiến hắn khó hiểu là, bên trong hộp gỗ chỉ có một quyển nhật ký.
Lam Tiểu Bố lấy quyển nhật ký này ra, hắn lập tức cảm ứng được hơi thở của Tô Sầm, có thể thấy được Tô Sầm rất hay lấy quyển nhật ký này ra để ghi lại một ít thứ gì đó.
Nói thật, tu luyện đến Tiên Vương cảnh, còn cần nhật ký để ghi nhớ lại, Lam Tiểu Bố thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy. Đừng bảo là Tiên Vương, cho dù là tu sĩ cảnh giới ĐỊa Tiên, trong thức hải cũng có thể dung nạp vô số đồ vật, sẽ không dễ dàng quên đi. Đâu có cần dùng đến nhật ký chứ? Quyển nhật ký được Lam Tiểu Bố lật ra, tờ thứ nhất lốm đốm lấm tấm, vừa nhìn đã biết là nước mắt đọng lại.
Lật trang tiếp theo, vẫn là nước mắt, nhưng mà đã có thêm rất nhiều văn tự.
Ngày 21 tháng 7 năm 2061, trời trong xanh. Ta cũng không biết mình đã bao lâu không viết nhật ký, nhưng ta không tìm được ai để có thể thổ lộ. Ta đã bước vào Luyện Thần cảnh, tông chủ và mọi người trong tông môn đều vô cùng vui mừng, nhưng trong lòng ta thì lại chẳng có chút mừng rỡ nào, mà chỉ có đau thương vô tận.
Ta khôi phục rí nhớ của mình, ta đã biết cái tên Lam Tiểu Bố này đối với ta có ý nghĩa như thế nào hắn là chồng của ta, là người duy nhất quan tâm ta có còn sống hoặc là có sống tốt hay không.
Ta lại nhìn thấy cảnh bản thân mình nằm trên giường bệnh, bóng người kia vì cứu ta mà không quản ngày đêm ra ngoài phẫu thuật đến mức còng xuống. Hắn mới hơn 30 tuổi, nhưng đã tóc trắng phơ, đã già rồi…
Ta cuối cùng cũng hiểu, tin tức cuối cùng mà Tiểu Bố gửi cho ta, “Một kiếp này ta không thể nào cùng ngươi, ngươi phải thật tốt…” là có ý gì.
HÌnh ảnh trong trí nhớ của ta càng lúc càng rõ ràng, ta nhìn thấy chính mình lao ra khỏi tường phòng hộ, ta không muốn liên lụy đến Tiểu Bố, ta nói với hắn ta xin lỗi, ta muốn đi trước. Nhưng ta lại nhìn thấy hắn điên cuồng hơn, còn cả ánh mắt tuyệt vọng khiến cho ta tan nát cõi lòng. Giờ phút này ta đã biết, ta sai rồi. Hắn đang cố sống vì ta, ta lao ra khỏi tường phòng hộ không phải là đang giúp hắn mà là khiến trong lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng.
Thật xin lỗi, ta muốn nói một câu thật xin lỗi, ta đã liên lụy ngươi quá nhiều.
Trước mắt ta toàn bộ là hình bóng của hắn.
Ta nói với hắn, nếu có kiếp sau, đừng cưới ta nữa. Hãy ích kỷ một chút giống như ta vậy, đi tìm một người yêu ngươi…
Thế nhưng hắn lại nói, Sầm Sầm, nếu như ngươi không có ở đây, một mình ta còn có thể tiếp tục sống sao? Không có ngươi, ta cũng chẳng biết phải sống vì cái gì cả. Nếu có kiếp sau, ta càng phải cưới ngươi. Bởi vì không có người chăm sóc ngươi, ta sẽ lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận