Khí Vũ Trụ

Chương 1237 - Một chuyện xưa vừa bi thương vừa gian trá. (2)

Tần Tự Hề nói đến đây đã lệ rơi đầy mặt, nàng không để ý đến chuyện mình bị người hãm hại, bị đệ tử phản bội. Nàng không thể nào tha thứ được cho mình chính là chuyện Thiên Mặc Thần giới sụp đổ, tất cả đều là do nàng chủ quan. Bởi vì nàng chủ quan, cho nên đã hại chết vô số sinh mệnh vô tội, đây là chuyện đời đời kiếp kiếp nàng không thể nào tha thứ được cho chính mình.
“Khi thời gian trôi qua, những thứ ta có thể nghĩ được dần dần giảm bớt, đến cuối cùng, ta chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi. Thân Bất Thanh và Lãnh Khinh Điệp, thậm chí là người đệ tử kia của ta đều không đến, bọn hắn chắc đã xảy ra chuyện gì. Sau đó nữa, ta nghe nói Bất Thanh Thần giới biến thành thập đại thần đình, sau đó gặp được ngươi, cứu ta ra ngoài…”
Nói một hơi hết những điều này, cả người Tần Tự Hề tựa như thả lỏng đi rất nhiều. Có một số việc không nói ra, giấu trong lòng mới khó chịu.
Lam Tiểu Bố biết rõ Tần Tự Hề nói tin tức về thập đại thần đình, chắc hẳn là mấy Đạo Quân kia khi tiến vào Thiên Ma Huyễn Cung đã nói.
“Tự Hề tỷ, ngươi có biết mấy đạo quân tiến vào Thiên Ma Huyễn Cung kia ra sao không? Sau đó có một tên gia hỏa tên là Mẫn Tây Tiêu, có phải đã chạy đi rồi hay không?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Những đạo quân khác chết hay sống Lam Tiểu Bố sẽ không quan tâm, hắn quan tâm chỉ có Thúc Vãng Tiêu, Thúc Vãng Tiêu có ân đối với hắn, nếu như có thể cứu Thúc Vãng Tiêu, hắn đồng ý bỏ ra một chút sức lực.
Tần Tự Hề nói, “Thiên Ma Huyễn Cung đột nhiên mở ra, vào trong này có năm người, cũng là do năm người này tiến vào, ta mới biết được Thần giới xuất hiện nhiều biến cố như vậy. Năm người tiến vào này xem như cũng lịch sự lễ phép, sau khi bọn hắn nhìn thấy ta thì rất tôn kính, nói đồng ý chủ động lùi ra ngoài, chỉ là bởi vì Thiên Ma Huyễn Cung chỉ có thể vào mà không thể ra. Lúc đó ta nói cho bọn họ biết cách đi ra như thế nào. Nhưng mà bọn hắn chỉ có bốn người ra ngoài, còn một người tên là Bặc TRì ở lại. Bặc Trì đã nhìn ra ta đang bị nhốt lại, vậy mà hắn lại định tìm kiếm thân thể của ta, ha ha…”
Câu nói tiếp theo Tần Tự Hề chưa nói nhưng Lam Tiểu Bố cũng có thể hiểu được là tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, cho dù Tần Tự Hề có bị vây nhốt lại, người ta cũng là một Thánh Nhân. Một Thần Vương nho nhỏ ở trước mặt Thánh Nhân, thậm chí còn không bằng cả sâu kiến, dựa vào cái gì mà dám khoa tay múa chân với Thánh Nhân?
“Cái chết của hắn là do gieo gió gặt bão, sau đó khi các ngươi tiến vào, ta hầu như đã không thể nào nhúc nhích được nữa.” Tần Tự Hề nói đến đây, giọng điệu dần dịu lại.
Người với người quả thật khác biệt, Lam Tiểu Bố mới là ân nhân của nàng, bởi vì Lam Tiểu Bố tiến vào Thiên Ma Huyễn Cung, nên mới có thể cứu được nàng ra, không khiến nàng phải mang theo Thúc Hồn Đạo Tuyến đời đời trầm luân.
Lam Tiểu Bố cau mày không nói gì, hắn phát hiện ra hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất là Thiên Ma Huyễn Cung không phải là do Tần Tự Hề mở ra, vì sao sau khi mấy đạo quân Thần Vương kia đến đây lại chủ động mở ra? Còn một việc nữa Tần Tự Hề chưa hề nói, đó là lúc trước khi bọn người Tể Tấn Trần tiến vào đây thì thấy có rất nhiều bảo vật trôi nổi trên không đại điện, những vật này từ đâu mà ra? Là thật hay giả? Vấn đề thứ hai là, lúc trước tiến vào Thiên Ma Huyễn Cung phải là sáu người mới đúng, sao lại biến thành năm người.
“Tự Hề tỷ, đáy hồ này có chút vấn đề.” Sau khi Lam Tiểu Bố nói xong, trực tiếp xông vào trong Ẩn Cung Hồ. Nếu như cái này không phải do Tần Tự Hề làm, vậy thì đáy hồ nhất định có vấn đề.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố lại tiến vào Ẩn Cung Hồ, Tần Tự Hề nhanh chóng đi theo. Cho dù nàng còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, nhưng so với Lam Tiểu Bố, nàng còn mạnh hơn rất nhiều.
Cung điện dưới đáy hồ đã bị Tần Tự Hề thu lại, Lam Tiểu Bố cẩn thận kiểm tra xung quanh.
“Nơi này thật sự có vấn đề.” Tần Tự Hề chủ động nói, “Nơi này có dấu vết trận văn, đã từng có một cái trận pháp Hư Không ở đây.”
Trình độ trận pháp của Lam Tiểu Bố quá thấp, Tần Tự Hề chỉ vào một nơi, hắn mới có thể cảm nhận được sự khác biệt, nơi này quả thật có dấu vết trận văn, hơn nữa cách bố trí trận văn này hình như giống với trận văn hư không mà hắn đã học.
“Đây là một cái trận văn truyền tống, nhưng mà đã bị hủy đi, nơi này luôn có người theo dõi, mấy đạo quân Thần Vương kia cũng là do người khác chủ động đẩy vào Thiên Ma Huyễn Cung.” Lam Tiểu Bố không dựa vào Vũ Trụ Duy Mô, bản thân mình nhìn cũng có thể nhận ra tác dụng của trận văn hư không.
Tần Tự Hề tán thưởng nhìn Lam Tiểu Bố nói, “Trình độ trận pháp của ngươi không thấp, với tu vi và tuổi tác của ngươi, quả thật không hề tầm thường. Loại trận văn này người bình thường cũng không nhìn ra được, trước đó đến ta cũng không chú ý đến. Nơi này quả thật có người bố trí một cái Hư Không Truyền Tống Trận Văn, hơn nữa trước đây không lâu đã bị phá hủy. Thời gian bố trí cái Hư Không Truyền Tống Trận Văn này không dài, chắc hẳn không phải do Thân Bất Thanh và Lãnh Khinh Điệp bố trí ra. Mà là người đến sau bố trí, hắn có thể mở Thiên Ma Huyễn Cung ra, nhưng lại không tiến vào, bố trí trận văn hư không ở đây, không biết là có ý gì.”
Lam Tiểu Bố cũng nghĩ không thông rốt cuộc là lý do gì, chỉ có thể cùng Tần Tự Hề rời khỏi nơi này.
“Tiểu Bố, ngươi quay về Bất Thanh Thần giới trước đi. Chờ ta làm xong một ít chuyện, sau đó sẽ đến Bất Thanh Thần giới tìm ngươi, giúp ngươi chỉnh hợp Bất Thanh Thần giới. Nhớ kỹ, chỉnh hợp Bất Thanh Thần giới là chuyện chính xác, hơn nữa ngươi nhất định phải làm, tương lai ngươi sẽ hiểu lời ta nói có ý gì. Ngươi chỉnh hợp Thần giới lúc tu vi ngươi càng thấp, sẽ càng tốt với tương lai của ngươi.” Giọng điệu Tần Tự Hề có chút nghiêm trọng.
Lam Tiểu Bố vội vàng hỏi, “Tự Hề tỷ, ngươi muốn đến Mặc Hà sao? Vậy thì cùng đường với ta rồi. Hơn nữa ta đã từng đến Mặc Hà một lần, đại khái cũng có ấn tượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận