Khí Vũ Trụ

Chương 1269 - Hai ngày mười một linh lạc. (2)

Vành mắt Tả Uyển âm đỏ lên, nhanh chóng lặng lẽ lui ra ngoài. Tình hình bây giờ của Lam Tiểu Bố, ngay cả một phàm nhân cũng không bằng.
Một mình ngồi bên ngoài, Tả Uyển âm bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nàng và Lam Tiểu Bố xem như có một cuộc hôn nhân, hơn nữa còn là âm hôn. Thế nhưng khoảng thời gian ở bên cạnh Lam Tiểu Bố, nàng thật sự rất hạnh phúc. Cho dù Lam Tiểu Bố không nói với nàng một chữ nào, mỗi ngày nàng chỉ nằm bên cạnh Lam Tiểu Bố, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bình an vui vẻ.
Nói rằng khoảng thời gian này là thời gian vui sướng nhất trong đời nàng cũng không quá, nàng thích vô ưu vô lo, cuộc sống tự do tự tại. Mà không phải là phụ thân lo lắng, đai ca nhớ thương gia nghiệp, chính mình còn phải dốc sức.
Tại giờ phút nghi thức thành hôn hoàn thành, nàng đã xem Lam Tiểu Bố chính là phu quân của mình.
Suy nghĩ của Tả Uyển âm trôi nổi , nàng nghĩ đến tổ tiên của mình. Không biết sau khi Tả Thiều Doanh thành hôn với thợ săn kia, cuối cùng thế nào? Vậy cũng xem như là Thái Tổ của nàng đi?
Thế nhưng trong ghi chép gia tộc, vậy mà chỉ có ghi chếp về thái tổ nãi Tả Thiều Doanh, nhưng không có ghi chép về thái tổ. Từ những gì ghi chép về tổ tiên Tả Thiều Doanh còn lưu lại, Tả Uyển âm cảm thấy, vị thái tổ nãi này của mình hình như cũng không hạnh phúc lắm.
Có lẽ sau khi thái tổ nãi có linh căn thì rời khỏi tổ gia gia, đi tìm đại đạo của chính mình.
Nghĩ đến đây, Tả Uyển âm siết chặt tay thành nắm đấm, cho dù như thế nào, nàng cũng sẽ không vứt bỏ phu quân của mình. Có lẽ đợi tu vi của nàng cường đại rồi, còn có thể giúp phu quân chữa trị thức hải và kinh mạch bị đứt gãy.
Có mục tiêu rồi, Tả Uyển âm hít một hơi thật sâu, đồng thời hạ quyết tâm. Ăn xong đồ ăn, dọn dẹp trong nhà một chút, sau đó tiếp tục quay lại bên cạnh Lam Tiểu Bố tu luyện.
Ngày thứ hai, Lam Tiểu Bố cảm nhận dạo vận Hủy Diệt đã dung hợp vào trong Đại Hủy Diệt Thuật của mình khá nhiều, lúc này mới cẩn thận nâng người dậy.
Thức hải còn đang khôi phục, nhưng mà chuyện này không gấp được. Còn cả Luân Hồi Oa của hắn, Luân Hồi Oa không ở bên người, nhưng mà Lam Tiểu Bố cũng không để ý, hắn cảm nhận được Luân Hồi Oa đang ở trong giới vực này.
Giới vực này có linh khí, cho dù là ai, cũng không thể xóa bỏ ấn ký hắn để lại trên Luân Hồi Oa, hắn không cần lo lắng Luân Hồi Oa bị người khác cướp đi.
Còn Sinh Tử Bộ hóa thành hộ giáp nội y, đã được Tả Uyển âm cởi ra, giặt sạch gấp lại đặt trong một cái tủ gỗ nhỏ ở đầu giường.
“Phu quân, ngươi khỏe rồi à?” Tả Uyển âm đang tu luyện nhìn thấy Lam Tiểu Bố đứng lên thì vô cùng mừng rỡ, chạy đến đỡ người.
“Cảm ơn ngươi, ta còn chưa biết ngươi tên là gì.” Lam Tiểu Bố cảm kích nói.
Mặc dù hắn và Tả Uyển âm đã có vợ chồng chi thực, nhưng lại thật sự không biết tên của Tả Uyển âm là gì. TRong lòng hắn thì rất rõ ràng, nếu như không có Tả Uyển âm ân cần chăm sóc tỉ mỉ như vậy, có lẽ bây giờ hắn vẫn còn đang nằm ở một nơi nào đó ở bên ngoài chờ yêu thú thăm hỏi.
“Ta tên là Tả Uyển âm, chúng ta là âm hôn…” Tả Uyển âm bắt đầu từ từ kể lại chuyện giữa nàng và Lam Tiểu Bố.
Sau khi Lam Tiểu Bố nghe xong mới biết được, hóa ra mình được một người tên là Nguyên Hướng Tổ cứu, sau đó bị ca ca Tả Phương Di của Tả Uyển âm hãm hại để phối âm hôn với Tả Uyển âm. Kết quả hắn vẫn thật sự thành vợ chồng với Tả Uyển âm. Trước đây cũng chỉ chênh lệch mấy đêm mà thôi, nếu như bây giờ mà nói, hắn chắc chắn sẽ không để mình và Tả Uyển âm có vợ chồng chi thực.
Việc khôi phục thức hải bị xé rách, đối với Lam Tiểu Bố mà nói, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên tương lai, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi đây.
Nhưng mà Lam Tiểu Bố cũng hiểu rất rõ sao Tả Uyển âm có thể sống lại, mặc dù hắn mới là Thiên Thần tầng bảy, nhưng ở bên cạnh một tu sĩ Thiên Thần cảnh, chỉ với luồng đạo vận lưu chuyển kia, cũng có thể giúp Tả Uyển âm khôi phục.
Thấy Lam Tiểu Bố im lặng không nói, Tả Uyển âm có chút bất an. Trước đó Lam Tiểu Bố không thể làm được gì, không nói gì, nàng còn cảm thấy thoải mái hơn một chút. Bây giờ Lam Tiểu Bố đã có thể hoạt động, nàng lại không biết phải làm như thế nào.
Cảm nhận được Tả Uyển âm bất an, Lam Tiểu Bố chủ động nắm tay Tả Uyển âm nói, “Uyển âm, ta có một người thê tử, nàng tên là Lạc Thải Tư…”
“Phu quân, phụ thân ta có một thê tử và bốn thiếp thất, đây đều là chuyện rất bình thường. Ta tình nguyện nghe lời Thải Tư tỷ tỷ, là một thiếp thất cũng tốt rồi. Còn nữa, về thức hải và mạch lạc ngươi cũng không cần lo lắng, chờ tu vi của ta cao hơn một chút, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đến nơi lớn hơn cầu y.” Tả Uyển âm vội vàng nói.
Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, đây không phải là vấn đề ngươi có muốn hay không, Lạc Thải Tư cũng sẽ không nghĩ như thế. hắn nhìn nữ tử hiền lành trước mắt, dịu giọng nói, “Cảm ơn ngươi Uyển âm, ngươi tiếp tục tu luyện đi, ta ra ngoài đi dạo.”
Mọi chuyện đã xảy ra, có nói gì cũng vô dụng.
“ĐƯợc, ngươi vừa mới tỉnh lại, đừng đi quá xa.” Mặc dù Tả Uyển âm rất muốn đi dạo cùng với Lam Tiểu Bố, nhưng nàng biết rõ, tu vi của mình tăng lên càng nhanh, khả năng chữa trị của Lam Tiểu Bố sẽ càng cao. Tương lai nàng và Lam Tiểu Bố có thể cùng nhau tu luyện, hai người cùng sinh sống ở đại lục Chân Khư, so với thái tổ nãi chẳng phải sẽ hạnh phúc hơn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận