Khí Vũ Trụ

Chương 1095 - Đều có thủ đoạn. (2)

Đến ngày thứ chín, Lam Tiểu Bố lại nhìn thấy tên thần quân kia một lần nữa, giờ phút này bên cạnh thần quân kia có một tu sĩ thiên thần cảnh đi theo.
Tu sĩ thiên thần cảnh này sắc mặt tái nhợt, không biết bị thần quân này gọi đến làm gì.
“Tiền bối, ta nhìn thấy một mảnh ngọc phù, chính là chỗ này.” Nói chuyện chính là tu sĩ thiên thần cảnh sắc mặt tái nhợt kia.
Tên thần quân này lập tức nói, “Mau cầm lấy mảnh ngọc phù kia, sau đó xem thử thứ tự bao nhiêu.”
Lúc nói chuyện, thần quân này còn nhìn về phía Lam Tiểu Bố, tựa như cảm nhận được có thần niệm đang quan sát hắn.
Lam Tiểu Bố không thu hồi thần niệm lại, hắn cảm thấy có tránh cũng chẳng có ích gì, đối phương cũng không dám khẳng định là có người đang quan sát hay không, cho nên hắn nhất định phải biết rõ thủ đoạn của thần quân này. Nếu như thạt sự muốn tránh né, hắn cũng không phải là không có cách.
Tu sĩ thiên thần cảnh này cầm lấy ngọc phù, run rẩy nói, “Tiền bối, là số 31.”
KHi đối phương cầm được mảnh ngọc phù này, Lam Tiểu Bố mới có thể nhìn thấy mảnh ngọc phù đó, trong lòng hắn thầm nghĩ, quả nhiên là những mảnh ngọc phù này đã ẩn đi. Vừa rồi hắn không hề nhìn thấy mảnh ngọc phù thứ 31 này ở cách đấy không xa. Nếu như hắn lấy được mảnh ngọc phù này, vậy thì hắn thật sự không cần tiếp tục tìm kiếm thêm nữa. Cộng thêm hai mảnh trước đó, hắn khẳng định có đủ.
“Tìm ba lần liên tục mà không tìm được ngọc phù nằm trong top 10, đúng là đồ vô dụng.” Thần quân này đập một bàn tay xuống.
“Tiền bối, ta còn có thể giúp ngươi tìm tiếp…” Tu sĩ thiên thần cảnh này còn chưa nói hết câu, đã bị thần quân đập chết.
Sau khi giết tên tu sĩ thiên thần cảnh này xong, thần quân kia hoàn toàn không quan tâm đến mảnh ngọc phù thứ ba mốt kia, lại rời đi.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng đi tìm kiếm mảnh ngọc phù 31 kia, chỉ là mảnh ngọc phù kia lại biến mất một lần nữa.
Nhìn hướng Thần Quân biến mất, Lam Tiểu Bố chỉ do dự một chút rồi vội đi theo. Hắn đã đoán được một chút, chỉ cần liên tục nhìn thấy ba mảnh ngọc phù mà không lấy, vậy những mảnh ngọc phù sau đó sẽ bị ẩn đi. Nếu không thì thần quân kia cũng sẽ không giết tu sĩ thiên thần cảnh này, cứ bảo đối phương tiếp tục tìm kiếm là được rồi, cần gì phải giết người?
Nhưng Lam Tiểu Bố hắn chỉ mới nhìn thấy hai mảnh ngọc phù mà, vì sao số ngọc phù còn lại lại ẩn đi hết?
KHoan đã…
Lam Tiểu Bố chợt nhớ đến, trước đó khi tên thần quân kia xẹt qua biên giới thần niệm của hắn, trong thần niệm của hắn hình như có nhìn thấy một bóng dáng trong hư không. Hoắc đó chính là một mảnh ngọc phù, chỉ là khi đó hắn vừa hay gặp phải một tên thần quân, trong lòng căng thẳng, cho nên bỏ qua.
Thủ đoạn của tên thần quân này thật cao tay, hắn không ngừng bắt tu sĩ thiên thần cảnh đến tìm kiếm ngọc phù cho hắn. Cứ sau ba lần không tìm được mảnh ngọc phù trong top 10, hắn sẽ trực tiếp giết tên tu sĩ thiên thần cảnh này, sau đó lại tìm kiếm tu sĩ thiên thần cảnh khác tìm kiếm cho hắn. Nói như vậy, thần quân này cũng đã dùng hết ba lần cơ hội của mình rồi.
Trong lòng Lam Tiểu Bố cảm thán, quy tắc này thật sự không dám khen tặng. Thả một tên thần quân vào đây, rõ ràng chính là đại sát tứ phương, ai dám đối kháng với thần quân? Hơn nữa thần quân lại thông qua thủ đoạn này mà gian lận, chỉ sợ Thúc Vãng Tiêu nhất thời cũng không ngờ đến.
Thúc Vãng Tiêu quả thật không ngờ tới còn có một cái lỗ hổng như vậy, hoặc là nói không phải hắn không nghĩ đến cái lỗ hổng này, mà là không ngờ đến sẽ có thần quân đến đây báo danh tham gia tuyển chọn.
Chút ban thưởng trong lần tuyển chọn này, theo lý mà nói thì thần quân không coi trọng mới đúng. Không chỉ như vậy, ở bất cứ nơi nào, nếu như thần quân muốn làm một thành chủ thì không cần đến tham gia tuyển chọn cạnh tranh một chức vị thành chủ của thần thành bình thường.
Lần này chẳng những có thần quân đến, mà còn không chỉ một người.
Sau khi Lam Tiểu Bố hiểu rõ thủ đoạn gian lận của thần quân này, hắn không chút do dự bám theo thần quân kia.
Lam Tiểu Bố có thể dùng thần niệm trong phạm vi một trượng, cho nên hắn đã nhanh chóng đuổi kịp thần quân kia, giờ phút này thần quân kia đã bắt được một tu sĩ thiên thần cảnh nữa, Lam Tiểu Bố lại đi theo sau lựng đối phương.
Lần này còn chưa đến một nén nhang, tu sĩ thiên thần bên cạnh thần quân kia lập tức kêu lên, “Tiền bối, vãn bối phát hiện ra một mảnh ngọc phù.”
“Nhanh chóng cầm lấy.” Thần Quân quát.
Tu sĩ thiên thần cảnh này đáp lại, nhanh chóng cầm lấy mảnh ngọc phù kia, nhìn một chút rồi nói, “Tiền bối, là số 97.”
“Đồ rác rưởi, bỏ đi, tiếp tục tìm kiếm mảnh ngọc phù tiếp theo.” Tên Thần quân này tức giận nói.
“Vâng.” Tu sĩ thiên thần cảnh bỏ đi mảnh ngọc phù này, lại đi theo thần quân tìm kiếm mảnh ngọc phù tiếp theo.
Lần này thì phải qua hơn nửa ngày, tên tu sĩ thiên thần cảnh này mới mừng rỡ kêu lên, “Tiền bối, ta lại phát hiện ra một mảnh ngọc phù.”
“Cầm lấy.” Bước chân thần quân dừng lại, lập tức kêu lên.
Tu sĩ thiên thần cảnh này cầm lấy một mảnh ngọc phù ở trong hư không, đồng thời kích động la lên, “Tiền bối, là số 26.”
Ngay sau khi tu sĩ thiên thần cảnh này nói lên con số 26, Lam Tiểu Bố đã bắt đầu điên cuồng khắc họa trận văn hư không. Thứ thần quân kia cần chính là ngọc phù nằm trong top 10, thứ hạng 26 đối với hắn nhất định không quan trọng, nhưng hắn lại rất cần mảnh ngọc phù 26 này.
QUả nhiên thần quân kia cả giận nói, “Thứ hạng 26 thì có gì mà ngạc nhiên chứ? Bỏ đi, không nằm trong top 10 đều là thứ bỏ đi.”
“Vâng, vâng.” Tu sĩ thiên thần cảnh này nhanh chóng bỏ mảnh ngọc phù này đi, bị thần quân kéo đi.
Lam Tiểu Bố khẳng định 100% tên thần quân kia biết sự tồn tại của hắn, đối phương không động đến hắn, nhất định là đang tìm cơ hội một kích thành công. Đáng tiếc tên thần quân này phải thất vọng rồi, bởi vì hắn sẽ không đi theo nữa, chỉ cần lấy được mảnh ngọc phù thứ 26 này, đối vắn hắn mà nói đã đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận