Khí Vũ Trụ

Chương 1893 - Liệt Tắc Luân

Không gian quanh người Lam Tiểu Bố đã sớm mở rộng ra ngàn dặm, sau khi chứng đạo quy tắc thành công, trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đây đều là quy tắc do đại đạo Trường Sinh của hắn diễn sinh ra.
Ở trong không gian này, Lam Tiểu Bố hoài nghi cho dù là Vĩnh Sinh Thánh Nhân đến đây, hắn còn có cơ hội đấu một trận. Nhưng mà đáng tiếc là, nếu như hai người thật sự đấu pháp, đối phương tuyệt đối sẽ không cho phép hắn có quá nhiều thời gian để ngưng luyện ra không gian quy tắc Trường Sinh thuộc về hắn.
Nhìn Hỗn Độn ở nơi xa một chút, Lam Tiểu Bố quyết định lần thứ hai tiến vào Hỗn Độn Vô Tắc. Lần đầu tiến vào Hỗn Độn Vô Tắc, hắn muốn hoàn thiện đại đạo của mình, thực lực so với lúc trước đã tăng lên rất nhiều. Lần này tiến vào Hỗn Độn Vô Tắc, Lam Tiểu Bố dự định chứng đạo không quy tắc.
Lam Tiểu Bố mơ hồ cảm thấy, chứng đạo không quy tắc đối với hắn vô cùng quan trọng, hơn nữa quan trọng đến mức có thể giúp hắn bước ra khỏi cấp độ trước mắt hay không.
Đã từng tiến vào Hỗn Độn Vô Tắc một lần, đây là lần thứ hai tiến vào Hỗn Độn Vô Tắc, Lam Tiểu Bố cũng không có quá nhiều lo lắng, cho dù đã mất đi Đế Hưu Thụ, nhưng mà đại đạo của hắn đã hoàn thiện. Cho dù ở sâu trong Hỗn Độn Vô Tắc, chỉ cần đạo cơ đại đạo Trường Sinh của hắn vẫn còn, hắn cũng sẽ không bị nghiền ép.
Một bước tiến vào vùng Hỗn Độn Vô Tắc kia, loại cảm giác Hỗn ĐỘn không có quy tắc nghiền ép đến, ý niệm Lam Tiểu Bố nhanh chóng bắt đầu vận chuyển Trường Sinh Quyết. Hắn biết rõ, một khi bị Hỗn Độn ở đây nghiền ép đến mức ý thức mơ hồ, cho dù hắn muốn vận chuyển Trường Sinh Quyết cũng không thể làm được.
Rõ ràng là chuyện rất dễ dàng có thể làm được, Lam Tiểu Bố lại cảm thấy nhất thời chậm lại. Trường Sinh Quyết của hắn chỉ vận chuyển được nửa chu thiên, đã dừng lại ở trong đan điền, cũng không thể nào tiến hành dược một chu thiên hoàn chỉnh.
TRong lòng Lam Tiểu Bố hoảng hốt, nếu như Trường Sinh Quyết không thể vận chuyển, vậy thì hắn không thể nào tạo dựng ra không gian quy tắc Trường Sinh đạo của mình. Không thể tạo dựng ra được không gian quy tắc Trường Sinh đạo, đó chính là con đường chết.
Nhưng mà lúc này hắn không thể làm được gì cả, nếu như cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ hoàn toàn biến mất trong Hỗn Độn này.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố đã tỉnh ngộ ra, lần đầu tiên sở dĩ hắn có thể sống sót được trong Hỗn Độn Vô Tắc, đồng thời hoàn thiện đại đạo Trường Sinh của mình, thậm chí còn mở ra không gian quy tắc Trường Sinh ngàn dặm, đó là bởi vì hắn có Đế Hưu Thụ. Bởi vì có Đế Hưu Thụ, khiến hắn có thể chịu đựng qua thời khắc gian nan nhất, hoàn thành chu thiên đại đạo Trường Sinh đầu tiên.
Đế Hưu Thụ đã vì hắn mà chết đi, bây giờ hắn không có tư cách tiếp tục sinh tồn trong Hỗn Độn Vô Tắc này.
Ý thức Lam Tiểu Bố điên cuồng khống chế Trường Sinh Quyết vận chuyển một chu thiên hoàn chỉnh, nhưng mà lần nào cũng dừng lại ở trong đan điền.
Theo thời gian trôi qua, Lam Tiểu Bố cảm thấy ý thức của mình có chút mơ hồ.
Không thể tiếp tục như vậy được, nếu như cứ tiếp tục như vậy, thế thì hắn nhất định sẽ hoàn toàn mất đi ý thức, sau đó vẫn lạc tại Hỗn Độn Vô Tắc này.
Rốt cuộc là thứ gì, ngăn cả Trường Sinh Quyết của hắn vận chuyển qua đan điền hoàn thành một chu thiên?
Đáng tiếc là, bây giờ trừ ý thức ra, ngay cả thần niệm Lam Tiểu Bố cũng không thể nào mở rộng, cho dù hắn biết có vấn đề, cũng không thể nào giải quyết.
Lực lượng Hỗn ĐỘn trong Hỗn Độn Vô Tắc bắt đầu đồng hóa mọi thứ của Lam Tiểu Bố, bao gồm cả đại đạo và thân thể của hắn, ý thức của Lam Tiểu Bố cũng theo từng chút đồng hóa của Hỗn Độn Vô Tắc này mà sắp tan biến.
Dục vọng cầu sinh cường đại khiến Lam Tiểu Bố điên cuồng dùng ý niệm của mình câu thông với Thái Sơ Hằng Hỏa trong thức hải của mình, bây giờ chỉ có hỏa diễm mới có thể giúp hắn. Hắn muốn dùng ngọn lửa này để thiêu hủy tất cả mọi thứ đang ngăn cản Trường Sinh Quyết vận chuyển một chu thiên.
KHiến Lam Tiểu Bố cảm thấy may mắn chính là, mặc dù hắn đang ở trong vùng Hỗn Độn Vô Tắc, nhưng thân thể hắn vẫn là đạo cơ Trường Sinh. Thái Sơ Hằng Hỏa vọt đến đan điền, ngọn lửa cuồng bạo bùng lên.
Oanh! Cho dù là hỏa diễm của mình, nhưng Lam Tiểu Bố cũng không nhịn là rên lên thảm thiết. Nhưng kêu thảm này chỉ là cảm giác của hắn mà thôi, Lam Tiểu Bố cũng không thể há miệng hay chẳng có chút biến hóa này. Ở trong vùng Hỗn Độn Vô Tắc này, hắn không thể nào kêu thảm được.
Lam Tiểu Bố dùng nghị lực vô cùng lớn ép buộc chính mình không được trầm luân nữa, hắn kinh hãi nhìn thấy Thái Sơ Hằng Hỏa của mình đang bị một luồng khí Hỗn Độn bao bọc, qua thời gian ngắn đã bị tán loạn, hoặc là niết hóa trong Hỗn Độn Vô Tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận