Khí Vũ Trụ

Chương 1902 - Điện chủ trở về. (2)

“Ngươi là người phương nào?” Tay Lam Tiểu Bố cầm Trường Sinh Kích đứng trên Luân Hồi Kiều, đạo tắc Luân Hồi lưu chuyển quanh người.
Đạo vận Luân Hồi từ Luân Hồi Kiều của hắn đã khóa mười mấy người lại, những người này bị đạo vận Luân Hồi của hắn khóa lại, tu vi thấp nhất cũng là tứ chuyển Thánh Nhân.
Giọng nói của nam tử áo xám không nhanh không chậm, “Tưởng Kiệt Xương, điện chủ Thái Khư điện. Lam đạo hữu, nếu như bây giờ ngươi thu hồi Luân Hồi Kiều, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, mọi người thậm chí có thể trở thành bằng hữu. Nếu không, ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy thoát khỏi đại trận Khốn Sát của Thái Khư điện ta sao? Hơn nữa, ba bằng hữu của ngươi cũng không có chuyện gì, chỉ bị thương một chút, bây giờ không phải đang chữa thương hay sao?”
“Đã thế thì ngươi đi chết đi.” Đạo vận Luân Hòi trên Luân Hồi Kiều đột nhiên tăng vọt, đạo tắc Luân Hồi vỡ ra, đạo tắc Lục Đạo bên trong Luân Hồi Kiều lập tức khóa chặt Tưởng Kiệt Xương và tên thất chuyển Thánh Nhân bên người hắn ta lại.
Tên Tưởng Kiệt Xương này vừa mới đến, Lam Tiểu Bố đã cảm nhận được chính tên gia hỏa này là người ghim ba người Mạc Tiểu Tịch lại. Bây giờ đối phương thừa nhận mình là điện chủ của Thái Khư điện, vậy thì còn gì mà phải do dự nữa.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố thật sự ra tay, Tưởng Kiệt Xương hừ lạnh một tiếng, đồng thời kích phát Khốn Sát Thần Trận của quảng trường Thái Khư Phần.
Nhưng mà một khắc sau, sắc mặt hắn ta đã lập tức thay đổi. Lĩnh vực của một cửu chuyển Thánh Nhân như hắn ta, trước đạo tắc Luân Hồi Kiều của Lam Tiểu Bố, vậy mà không có chút sức chống cự nào, dễ dàng bị cuốn vào trong Luân Hồi Kiều của Lam Tiểu Bố. Đáng sợ hơn chính là, hắn ta rõ ràng đã kích phát Khốn Sát Thần Trận trên quảng trường Thái Khư Phần, nhưng hết lần này đến lần khác lại chẳng có chút phản ứng nào cả.
Ràm rầm rầm!
Đạo vận bên trên Luân Hồi Kiều xoay vòng, tu sĩ ở bên ngoài Luân Hồi Kiều, cuối cùng cũng không thể nhìn rõ được tình huống bên trong Luân Hồi Kiều. Tất cả tình cảnh, đều bị đạo vận Luân Hồi cuồn cuộn bao phủ.
“Mọi người dốc toàn lực ra tay…” Khi lĩnh vực của mình bị Lam Tiểu Bố dễ dàng xé rách, Tưởng Kiệt Xương đã biết, thực lực đại đạo của Lam Tiểu Bố tuyệt đối mạnh hơn hắn ta. Nếu như không thể trong thời gian ngắn nhất thoát khỏi Luân Hồi Kiều, vậy hôm nay hắn ta xong đời rồi.
KHông cần Tưởng Kiệt Xương nói, tất cả mọi người đều lấy pháp bảo ra, điên cuồng đánh về phía Lam Tiểu Bố đứng trên Luân Hồi Kiều. Đã bị đạo vận Luân Hồi từ Luân Hồi Kiều khóa lại, lúc này mà không ra tay, vậy thì thật sự chỉ có thể luân hồi. Hơn nữa cái luân hồi này còn nằm trong sự khống chế của Lam Tiểu Bố.
Giờ phút này, Lam Tiểu Bố mới chính thức cảm nhận được bản thân mình cường đại. Mặc dù hắn đột ngột lấy Luân Hồi Kiều ra khóa hơn mười người lại, nhưng có một phần là đánh lén ở trong đó. Nhưng giờ phút này, lĩnh vực của hơn mười người, trừ lĩnh vực của Tưởng Kiệt Xương khiến hắn cảm thấy có chút uy hiếp ra, lĩnh vực của những người còn lại đều bị hắn dễ dàng nghiền ép.
Khi tên tứ chuyển Thánh Nhân đầu tiên bị đạo tắc Nhập Luân của Lam Tiểu Bố cuốn vào trong, những Thánh Nhân còn lại đềi bị đạo vận Luân Hồi Kiều và lĩnh vực của Lam Tiểu Bố chặn ở bên ngoài, sau đó từng người một bị Lam Tiểu Bố cuốn đi, thế giới của bọn hắn thì bị Lam Tiểu Bố xé mở hết cái này đến cái khác.
Nếu như lúc này ba người Tưởng Kiệt Xương, Thường Đình, Trị Di điên cuồng ra tay với Lam Tiểu Bố, có lẽ Lam Tiểu Bố còn không thể nhanh chóng xử lý đông đảo trưởng lão Thái Khư điện như vậy.
Nhưng mà cho dù là Tưởng Kiệt Xương, Thường ĐÌnh hay Trị Di, bọn hắn cảm nhận sau khi bị đạo vận Luân Hồi của Lam Tiểu Bố khóa lại, đều đang điên cuồng xé rách đạo tắc Luân Hồi Kiều, muốn thoát khỏi Luân Hồi Kiều.
Tưởng Kiệt Xương lấy một cái đạo đỉnh ra, miệng phun ra mấy ngụm máu, khi Lam Tiểu Bố còn đang xé mở thế giới của những Thánh Nhân khác, đạo vận hắn ta kích phát, quả quyết tự bạo cái đạo đỉnh này.
OAnh! Cạch! Đạo vận Lam Tiểu Bố và lĩnh vực của Lam Tiểu Bố bị đạo đỉnh xé ra một vết nứt. Tưởng Kiệt Xương vô cùng vui mừng, điên cuồng muốn độn ra bên ngoài. Chỉ là hắn ta vừa mới đến gần vết nứt, một đạo trường kích từ đối diện đã bổ tới.
Cho dù Tưởng Kiệt Xương không muốn lui lại, hắn ta cũng không thể không lui lại, nếu không trong lĩnh vực của Lam Tiểu Bố, hắn ta hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Tưởng Kiệt Xương vừa mới lui ra phía sau nửa bước, một luồng khí thế luân hồi xoắn đến, chờ khi hắn ta lấy lại tinh thần, đã phát hiện dưới chân là cầu gỗ đang ẩn chứa đạo vận lưu chuyển.
Một bóng ma tử vong bao trùm đến, Tưởng Kiệt Xương lại nhớ đến quá khứ cực kỳ lâu trước đó. Hắn ta đột nhiên giật mình tỉnh lại, đờ đẫn nhìn mấy chữ lớn đạo vận trước mắt “Nhất Tức Nhất Luân Hồi, NHất Kích Độ Tam Sinh.”
Sau đó hắn ta nhìn thấy một đạo trường kích có thể xé rách mọi không gian và đạo tắc ập đến, hắn ta thậm chí còn nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai của chính mình, tất cả đều hiện lên trong một thoáng này…
Tất cả đều vô cùng mơ hồ, hắn ta đã không còn tương lai.
“Không, Lam đạo hữu, ta tình nguyên dâng lên hồn niệm của mình…” Tưởng Kiệt Xương điên cuồng hét lên, hắn ta không muốn chết đi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận