Khí Vũ Trụ

Chương 733: Tiêu diệt Yểm Ma. (2)

Vô số Yểm Ma xông vào trong Giảo Sát tiên trận, Lam Tiểu Bố kích phát Giảo Sát tiên trận. Yểm Ma nơi này, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là Yểm Ma cấp bảy mà thôi, trong Giảo Sát tiên trận cấp chín này, thậm chí không tồn tại quá nửa nén hương.
Vì hấp dẫn thêm càng nhiều Yểm Ma đến, Lam Tiểu Bố để những Yểm Ma này không ngừng đột phá phòng ngự của tiên trận, thậm chí đã qua nửa ngày rồi mà vẫn chưa giết được một phần năm. Lam Tiểu Bố dám làm như vậy, là bởi vì biết ở đây không có Yểm Ma cấp bảy trở lên. Nếu như giống với Ma Huyền Tiên Vực, có Yểm Ma cấp chín, vậy loại tình huống vây đánh rồi kêu viện binh đến như thế này hoàn toàn không thể làm được.
Đúng như lời Tỉnh Mậu Đình nói, khi chiến cuộc bắt đầu cầm cự được, từng lớp từng lớp Yểm Ma từ đằng xa đến, sau đó chen chúc xông vào trong Giảo Sát tiên trận.
Cho dù có bao nhiêu Yểm Ma, sau khi tiến vào trong tiên trận, đều sẽ bị tổn thất theo một tỉ lệ nhất định.
Một tháng trôi qua, Yểm Ma chết trong Giảo Sát tiên trận đã nhiều không kể xiết, nhưng vẫn có Yểm Ma triều chen chúc đến, có thể thấy được Yểm Ma ở Ngũ Vũ Tiên giới nhiều đến bao nhiêu.
“Tỉnh ti chủ, chỉ sợ ngươi đoán sai rồi. Cho dù Yểm Ma có ngu dốt đi nữa, khi không ngừng tiêu diệt như thế cũng sẽ phải dừng lại. Nhưng ngươi nhìn xem, Yểm Ma nơi này vẫn liên tục vọt đến, hơn nữa không quan tâm hao tổn bao nhiêu.” Lam Tiểu Bố nói ra, cho dù không có Yểm Ma cấp chín, Yểm Ma cấp bảy dựa vào bản năng cũng biết nơi này là tử địa. Nếu đã như thế, vì sao còn liên tục vọt đến?
Bọn người Tỉnh Mậu Đình đã sớm ngớ người, tiên trận đế thật sự quá lợi hại. Nếu như sớm có Giảo Sát tiên trận này, Ngũ Vũ Tiên giới sợ gì Yểm Ma chứ?
Bây giờ Lam Tiểu Bố hỏi đến, Tỉnh Mậu Đình cũng không biết rốt cuộc hắn có đoán sai hay không. Trên thực tế hắn cũng hoài nghi cách nhìn của mình, cho dù Yểm Ma có ngu ngốc đến mức nào đi nữan, cũng không thể nào biết được đến đây sẽ chết mà còn đâm đầu vào như vậy chứ?
Mãi đến hai tháng sau, Yểm Ma đến tiếp viện dần dần biến mất, Lam Tiểu Bố phát động Giảo Sát tiên trận, tiêu diệt sạch số Yểm Ma còn lại trong Giảo Sát tiên trận.
“Ác mộng này cuối cùng cũng kết thúc.” Nhìn thấy nội hạch Yểm Ma chồng chất như núi, Tỉnh Mậu Đình không nhịn được thở phào một hơi.
“Qua đó xem trước đã, rốt cuộc ở đó có gì kỳ quái.” Lam Tiểu Bố đi đầu tiến vào hang ổ của Yểm Ma.
“Nơi này hình như là một đại trận Ẩn Nặc tự nhiên?” Cung Duẫn Kỳ kinh ngạc nói.
Trước mặt bọn họ chính là một sơn cốc, bên ngoài sơn cốc sương mù lượn lờ, thần niệm hoàn toàn không thể thẩm thấu vào trong được.
“Đây không phải là đại trận Ẩn Nặc, cái này hình như là một cái trận bàn tiên trận vượt xa cấp chín.” Lam Tiểu Bố lấy từng lá trận kỳ ra, dùng trọn một ngày để bố trí, sương mù xung quanh mới từ từ tiêu tán. Sau đó Lam Tiểu Bố vươn tay ra, một cái trận bàn xuất hiện trong tay hắn.
Đây là trận bàn dùng trận văn khắc họa ra, trong trận văn ẩn chứa quy tắc, với trình độ trận đạo của Lam Tiểu Bố cũng không thể nhìn được rõ ràng.
“Đó là thứ gì vậy?” Trận bàn bị Lam Tiểu Bố lấy đi, tước mắt mọi người chính là một cái ổ trứng cao gần ba trượng.
Sở dĩ gọi là ổ trứng, đó là chỗ này nhìn bề ngoài tựa như một cái ổ, ở trên cùng có hình dạng tự như một quả trứng gà.
“Hóa ra những tu sĩ bị vẫn lạc đều sẽ chuyển đến nơi này.” Đồng Ngọc Sát nói, bản thân cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái. Cách cái ổ trứng này không xa là xương trắng chất chồng thành núi. Đầu người thì được đặt xung quanh ổ trứng, tựa như là để cho cái ổ trứng này sử dụng.
Lam Tiểu Bố lấy trường kích ra đập xuống, tiên nguyên cuồng bạo đánh đến ổ trứng này, ổ trứng phát ra tiếng răng rắc rồi vỡ ra, sau đó đám người khiếp sợ phát hiện, bên trong ổ trứng lại là một cái cây, trên cây chỉ có một quả, loại quả này nửa xanh nửa đỏ, rõ ràng còn chưa chín.
“Đây là quả gì?” Cung Duẫn Kỳ hỏi.
Không có ai biết, đến ngay cả Lam Tiểu Bố cũng không biết, trong Linh Thực vũ trụ của hắn có ghi chép tất cả linh thảo trong vũ trụ, nhưng lại không có loại vật này.
“Ta cất đi đã rồi tính tiếp.” Lam Tiểu Bố lập ném từng đạo cấm chế, đang định nhổ luôn cả cây mang về, nhưng sau khi cái ổ trứng bị hắn đánh nát tiêu tán đi, cái cây này lại dần dần khô héo, quả trên cây cũng rụng xuống.
Không đợi quả kia rơi xuống mặt đất, Lam Tiểu Bố đã cuốn lấy nó, đặt vào trong một cái hộp ngọc. Sau đó lập cấm chế, ném vào trong Vũ Trụ Duy Mô.
Đây là quả gì, bây giờ hắn không biết, chờ khi nào rảnh rỗi hắn sẽ từ từ nghiên cứu.
“Chúng ta lập tức quay về Mưu Bắc đại tiên thành.” Lam Tiểu Bố nói.
Trở lại Mưu Bắc đại tiên thành, chờ sau khi xây dựng Ngũ Vũ Tiên Đình xong, Cung Duẫn Kỳ sẽ lập tức dẫn dắt quân tu sĩ đi tiêu diệt số Yểm Ma còn sót lại ở Ngũ Vũ Tiên giới.

Vương điện Linh Vi Tiên Đình ở Mưu Bắc đại tiên thành.
Mặc dù Lam Tiểu Bố đã rời khỏi Linh Vi Tiên Vực nhiều năm, nhưng Linh Vi Tiên Đình vẫn vận chuyển bình thường.
Linh Vi Tiên Vực có thể làm được như vậy, công lao lớn nhất là nhờ Cổ Phi Hòa. Cổ Phi Hòa vẫn luôn nhớ đến ơn tri ngộ của Lam Tiểu Bố, tận tâm tận lực chống lại Yểm Ma, cũng tận tâm hết sức giữ gìn Linh Vi Tiên Vực.
Cũng nhờ Cổ Phi Hòa, Mưu Bắc đại tiên thành và Đại Hoang Tiên Môn vẫn luôn bình yên vô sự.
Mấy tên tiên vương Hoắc Lan, Hầu Hiên Thành và Sa Duẫn Thiệu cũng vì khâm phục những gì Lam Tiểu Bố bỏ ra, cũng không hề khoa tay múa chân ở Linh Vi Tiên Đình, vẫn luôn đi ra ngoài chống cự Yểm Ma đến từ bên ngoài Linh Vi Tiên Vực.
Trên thực tế, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nếu như không phải trước khi đi Lam Tiểu Bố đã bố trí tiên trận Phòng Ngự cấp sáu, Linh Vi Tiên Vực đã sớm bị Yểm Ma cắn nuốt hết rồi, hoàn toàn không thể chống cự đến bây giờ.
Nhưng mà hôm nay Mưu Bắc đại tiên thành lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Nói là khách không mời, đó là vì tu vi của người này đối với tiên vương của Linh Vi Tiên Vực mà nói thật sự quá cao, dây chính là một cường giả tiên đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận