Khí Vũ Trụ

Chương 2389 - Người gan to bằng trời.

Sách Khổ Huệ Thăng kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố, “Sao mà ngươi biết?”
Rõ ràng, Lam Tiểu Bố đã nói đúng.
Thạch Trường Hành cũng kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố, hắn ta đã hiểu ra, chuyện này không phải là do Sách Khổ Huệ Thăng và Lam Tiểu Bố đã thông đồng với nhau từ trước, mà là Lam Tiểu Bố thật sự đoán được đạo chủng Hồng Mông là do Cô Vũ Nhi tặng.
Lam Tiểu Bố lập tức ôm quyền với Thạch Trường Hành, “Trường Hành Đạo Tôn, con gái của ngươi có phải tên là Thạch Uyển Dung?”
“Ngươi biết con gái của ta?’ Thạch Trường Hành trừng to mắt, khí thế lĩnh vực Thánh Nhân đỉnh cấp lập tức khóa Lam Tiểu Bố lại.
Cho dù đối phương còn chưa ra tay, nhưng Lam Tiểu Bố cũng cảm thấy hô hấp có chút gian nan, trong lòng hắn âm thầm chấn động, thực lực của Thạch Trường Hành này không biết là bước đại đạo thứ mấy, sao lại mạnh mẽ như vậy?
Lam Tiểu Bố không kiêu ngạo cũng không hèn mọn mà nói, “Ta đương nhiên là biết, hơn nữa con gái của ngươi còn do ta cứu ra ngoài.”
“Ngươi cứu con gái ta, bây giờ Uyển Dung thế nào?” Thạch Trường Hành vô cùng sốt ruột, giọng nói cũng trở nên run rẩy, rõ ràng, trong lòng hắn ta, con gái vô cùng quan trọng.
Lam Tiểu Bố nói, “Thạch Uyển Dung bị Đại Băng Bàn Cung cầm tù, đồng thời ép nàng ngày đêm không ngừng dùng nguyên khí đại đạo của mình nuôi dưỡng băng đàn để lấy đi đạo tắc đại đạo của nàng, Đại Băng Bàn Cung chắc hẳn muốn dùng cách này để lấy được công pháp đại đạo của nàng. Khi ta gặp được nàng, nàng sống rất gian nan.”
“Đáng chết…” Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói, sát ý quanh người đã sắp ngưng thành thực chất.
Cảm nhận được luồng sát ý này, Sách Khổ Huệ Thăng cũng không nhịn được mà giật nảy mình. Lam Tiểu Bố tu luyện đại đạo tự thân, so với Sách Khổ Huệ Thăng mà nói thì tốt hơn rất nhiều.
Cho dù sát ý bùng nổ, nhưng Thạch Trường Hành vẫn rất tỉnh táo, hắn ta cũng không vì lời Lam Tiểu Bố nói là thả lỏng đè ép lĩnh vực của mình lên người Lam Tiểu Bố, “Dù sao thì Đại Băng Bàn Cung cũng là một đạo môn cấp một, ngươi nói ngươi có thể im hơi lặng tiếng mà vào Đại Băng Bàn Cung, thậm chí còn cứu con gái của ta, tu vi của ngươi chỉ là bước đại đạo thứ tư, dựa vào đâu mà làm được? Chỉ bằng cái Thất Giới Thạch kia của ngươi?”
Mặc dù giọng điệu rất nghiêm khắc, nhưng trong lòng hắn ta cũng vô cùng khâm phục. KHi bị lĩnh vực đại đạo của mình áp chế, Lam Tiểu Bố vẫn có thể nhẹ nhàng đối mặt, cái này rõ ràng là một người tu luyện đại đạo tự thân. Đại đạo tự thân có thể tu luyện đến bước thứ tư, quả thật quá thần kỳ.
Thất Giới Thạch? Sách Khổ Huệ Thăng kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố, hắn ta không ngờ loại bảo vật nổi danh lừng lẫy như Thất Giới Thạch lại đang ở trên người Lam Tiểu Bố.
Trong lòng Lam Tiểu Bố thầm than, tu vi thấp đúng là chẳng thể che giấu được gì cả. Thạch Trường Hành này rốt cuộc là yêu quái gì biến thành? Thậm chí hắn còn không cảm nhận được thần niệm Thạch Trường Hành đảo qua người, vậy mà lại biết hắn có Thất Giới Thạch, cái này không chỉ đơn giản là đáng sợ thôi.
Lam Tiểu Bố đành phải nói, “Ta đương nhiên có cách của ta, cho dù ngươi có tin hay không, ta quả thật đã cứu con gái của ngươi.”
Cho dù như thế nào, hắn cũng sẽ không nói ra chuyện bản thân có Vũ Trụ Duy Mô ra.
“Nếu như ngươi không muốn nói, vậy thì đừng trách ta sưu hồn.” Giọng điệu Thạch Trường Hành trở nên nhẹ nhàng, lại ẩn chứa thái độ không thể nghi ngờ.
Lam Tiểu Bố khẽ nhíu mày, đang suy nghĩ xem có nên nói chuyện của Thái Xuyên ra hay không, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức kêu lên, “Không hay rồi, con gái của ngươi đang gặp nguy hiểm.”
Thạch Trường Hành không hề sợ hãi chút nào, vẫn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố vội vàng nói, “Lúc đó ta cứu con gái của ngươi đi cũng chỉ vì thuận tiện, chủ yếu là vì cứu bằng hữu của ta. Bây giờ ta đột nhiên nhớ ra, con gái ngươi sau khi rời khỏi Đại Băng Bàn Cung, người của Đại Băng Bàn Cung nhất định sẽ truy sát con gái của ngươi. Bởi vì bọn hắn khẳng định sẽ để lại ấn ký đạo niệm trên người con gái của ngươi…”
Dường như sợ Thạch Trường Hành không tin, Lam Tiểu Bố lấy một mảnh ngọc giản ra ném cho Thạch Trường Hành, “Ta không tìm được bằng hữu, lại tìm được nơi con gái ngươi đang bị giam, con gái của ngươi đã giúp ta, khắc họa ra cái ngọc giản phương vị này.”
Thạch Trường Hành nắm lấy ngọc giản, thần niệm quét qua, sắc mặt lập tức thay đổi. Lam Tiểu Bố nói không sai, cái ngọc giản này quả thật là do con gái hắn để lại.
Thạch Trường Hành cất ngọc giản kia rồi lập tức muốn đi, Lam Tiểu Bố lại gọi Thạch Trường Hành lại, “Trường Hành Đạo Tôn muốn đi đâu?”
“ĐƯơng nhiên là biến Đại Băng Bàn Cung thành bột mịn.” Giọng điệu Thạch Trường Hành ẩn chứa khí thế sát phạt nồng đậm.
Lam Tiểu Bố đành phải nói ra, “Bây giờ Đạo Tôn đi Đại Băng Bàn Cung chắc chắn cũng không thể nào tìm được Uyển Dung sư tỷ, bởi vì nàng đã chạy trốn dựa vào truyền tống trận không định hướng do ta bố trí ra, hơn nữa bây giờ người Đại Băng Bàn Cung chắc chắn đang đuổi giết nàng. Cho nên mỗi một giây đều cực kỳ quý giá, bây giờ đi Đại Băng Bàn Cung, cho dù giết sạch toàn bộ Đại Băng Bàn Cung, cũng không làm được chuyện gì cả. Hơn nữa sau khi Đại Băng Bàn Cung biết mọi chuyện bị bại lộ, sẽ truy sát con gái ngươi hoặc nhanh chóng chạy trốn, hoặc là giết con gái của ngươi rồi chạy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận