Khí Vũ Trụ

Chương 1806 - Tam Sinh Thạch. (2)

Phốc! Huyết quang nổ tung, Nguyên Thần của tu sĩ mặc hồng bào kia không ngừng bị giảo sát trong đạo vận sát phạt của Lam Tiểu Bố, kêu rên thảm thiết.
“Ta nói ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, nhưng không có nói sẽ không giết ngươi.” Trên mặt Lam Tiểu Bố chẳng có chút biến hóa nào, sau khi chém giết Nguyên Thần tu sĩ mặc hồng bào, Lam Tiểu Bố đồng thời cuốn lên vô tận mảnh vỡ Pháp tắc Không Gian.
Một trận môn không gian thế giới bị Lam Tiểu Bố từ từ xé mở, đây là thế giới của tu sĩ mặc hồng bào kia.
Buông tha tên này sao? Lam Tiểu Bố chưa bao giờ nghĩ đến. Nếu như không phải hắn có bản lĩnh, hắn đã bị gia hỏa này giết rồi. Những con rùa này, không một ai dễ đối phó. Nếu ra tay, vậy đương nhiên phải giết sạch sành sanh. Bị Vô Lượng tính kế một lần, cũng không thể để gia hỏa này tính kế một lần nữa được.
Từng đống Thần Linh Mạch và vật liệu tu luyện đỉnh cấp xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố đã từng trải sự đời, hắn mặc kệ bất cứ thứ gì, vung tay lên cuốn hết toàn bộ vào trong Vũ Trụ Duy Mô. Một cái Dưỡng Hồn Thần Mộc xuất hiện trong thần niệm Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố không chút do dự ném ra một mồi lửa. Cái Dưỡng Hồn Thần Mộc này lập tức phát ra tiếng thét thê lương trong ngọn lửa của Lam Tiểu Bố, ngay cả một chữ cũng không kịp nói đã biến thành tro bụi.
Lam Tiểu Bố thì thở phào một hơi, hắn biết bên trong cái Dưỡng Hồn Thần Mộc kia chính là một tia tàn hồn của tu sĩ mặc hồng bào. Bọn gia hỏa này, luôn thích giữ lại một tia tàn hồn trong thế giới của mình, để tương lai có thể trùng sinh, thậm chí là luân hồi. Nhưng mà gắp phải Lam Tiểu Bố hắn, chỉ có thể xem như đối phương không may, hắn không có hứng thú để cho kẻ thù có cơ hội sống sót.
“Tiển đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu.” Khiến Lam Tiểu Bố khó hiểu là, tên nam tử bị trọng thương trước đó vậy mà không nhân cơ hội này chạy trốn thật xa, ngược lại là quay về, khom người cảm tạ với Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố không biết là, mặt ngoài Tiển vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang cuộn gào sóng dữ. Hai chiêu đã có thể giết chết Cô ĐÌnh, thực lực này thật là đáng sợ đến dọa người. Khiến hắn ta chấn động nhất là, tu sĩ áo lam trước mắt này chẳng những có thể nhẹ nhàng giết chết Cố Đình, mà ngay cả thế giới của Cố Đình, người ta cũng có thể mở ra.
“Vì sao ngươi không chạy trốn đi?” Lam Tiểu Bố khó hiểu nhìn Tiển
Tiển vội vàng nói, “Đạo hữu cứu ta, ta lại nhân cơ hội mà chạy trốn, vậy lương tâm làm sao mà yên được?”
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Bây giờ ngươi có thể đi rồi, ta cũng phải đi.”
Tiển lại nói, “Có phải đạo hữu đang cảm ngộ đạo tắc Lục Đạo? Nếu như ở chỗ này cảm ngộ đạo tắc Lục Đạo, vậy thì ta đề nghị đạo hữu đến chỗ Tam Sinh Thạch. Tam Sinh Thạch chẳng những có thể cảm ngộ đạo tắc Vãng Sinh, mà còn có thể cảm ngộ đạo tắc Kim Sinh và Lai Sinh. Từ nơi này đi về phía trước trăm vạn dặm, sau đó nhìn thấy một cây cầu gỗ nhỏ, đi qua đó thêm ba triệu dặm nữa, là có thể thấy một tảng đã lớn bằng bàn chân, tảng đá kia chính là nơi dẫn đến Tam Sinh Thạch.”
“Tam Sinh Thạch?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ hỏi một câu, hắn không nghe thấy Luân Hồi Thánh Nhân nói đến ở Lục Đạo Niết Bàn còn có Tam Sinh Thạch.
Tiển khẳng định nói, “ĐÚng vậy, đạo tắc Tam Sinh bên trên Tam Sinh Thạch, mới là tinh hoa của đạo tắc Tam Sinh ở Lục Đạo Niết Bàn. Vừa rồi Cô Đình truy sát ta, cũng là vì ta biết chỗ Tam Sinh Thạch, hắn muốn giết ta diệt khẩu.”
“Đạo hữu nói ra lời này, không sợ ta cũng giết người diệt khẩu sao?” Lam Tiểu Bố nhìn Tiển.
Tiển hít một hơi thật sâu, “Đại đạo của ta là tuân theo bản tâm, nếu như ta được đạo hữu cứu, lại che giấu chuyện mình biết là cực kỳ bất nghĩa, đạo tâm của ta sẽ có tổn hại.”
Lam Tiểu Bố hành tiên thủ lễ. “Ta tên là Lam Tiểu Bố, đa tạ đạo hữu, đây là chút cảm ngộ của ta về đạo tắc Kiến Luân, đưa cho đạo hữu.”
Lam Tiểu Bố lấy một mảnh ngọc giản khắc họa cảm ngộ của mình về đạo tắc Kiến Luân đưa cho Tiển, loại người quang minh lỗi lạc như Tiển, thật sự không nhiều.
“Đa tạ Lam đạo hữu.” Tiển nhận lấy ngọc giản, cúi người hành lễ với Lam Tiểu Bố, sau đó quay người nhanh chóng bỏ chạy, hắn ta cũng không hề để ý đến ngọc giản mà Lam Tiểu Bố đã cho hắn ta. Bởi vì cảm ngộ đạo tắc Kiến Luân là khó nhất, có lúc thậm chí còn khó hơn đạo tắc Luân Hồi.
Lam Tiểu Bố cũng không còn ở lại tại chỗ, thi triển thuấn di, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã đứng trước một cây cầu gỗ nhỏ. Cái cây cầu gỗ này chỉ dài một mét, rộng nửa mét.
Thần niệm Lam Tiểu Bố đảo qua, đây chính là một cây cầu gỗ bình thường, lấy tay sờ vào một chút, cái cầu gỗ này tối đa cũng chỉ là tiên tài cấp thấp luyện chế thành, không có bất cứ đạo vận nào. Ở nơi này, đừng nói là dùng tiên tài cấp thấp luyện chế, cho dù là đồ dùng thần tài cấp thấp luyện chế bỏ ở đây cũng sẽ chẳng có ai cần.
Cũng không biết ai lại nhàm chán như vậy, ném một cái cầu gỗ nhỏ ở chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận