Khí Vũ Trụ

Chương 1708 - Nước rửa chân của Tiểu Bố gia gia (2)

trong loại đạo vận Trớ Chú cực hạn này, sau đó bị đạo vận Trớ Chú niết hóa.
Phù Thuần Thánh Nhân và Khổng Tề Thánh Nhân đứng đằng xa quan sát đều lộ ar vẻ kinh hãi, đây mới là thần thông Đại Trớ Chú Thuật cường hãn nhất của Trớ Chú Thánh Nhân Phương Chi Phàn. TRước đó người ta chỉ giữ lại thực lực mà thôi.
Rất rõ ràng, mấy Thánh ĐÌnh bọn hắn còn không đáng để Phương Chi Phàn dốc toàn lực đối phó. ĐẠo Quân Đại Hoang Đạo Đình, đáng để Phương Chi Phàn toàn lực đối phó.
Tu sĩ đang ở trong trận đại chiến không còn chút ý nghĩ đại chiến nữa, cho dù là quân tu sĩ của Trường Sinh Đạo Đình hay là quân tu sĩ của Thiên Ma Thánh Đình và Uẩn Thần đạo, vào giờ phút này đều điên cuồng lùi lại. Chỉ có trong thời gian ngắn nhất chạy ra khỏi không gian nguyền rủa đáng sợ này, mới có thể sống sót.
Vẻ xám tro trong mắt Lam Tiểu Bố lại càng ngày càng nặng, thậm chí ngay cả đạo vận của hắn cũng bắt đầu tiêu tán. Đạo vận Trớ Chú bao bọc cả người hắn, mà đạo vận Trớ Chú này không phải là của chính hắn, mà là của Phương Chi Phàn.
Khi Phương Chi Phàn tự mình hóa thành đạo tắc Trớ Chú lao đến, Lam Tiểu Bố lại cười ha ha, tên vương bát đản này cuối cùng cũng không nhịn được. Đừng nói là hắn có đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật, cho dù hắn không có đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật, hắn còn có Đế Hưu Thụ và Khí Vận Chi Thụ, cũng sẽ không bị đạo vận Trớ Chú của Phương Chi Phàn trấn áp.
Nếu hắn không có những thứ này, hắn sẽ không dễ dàng đến trước mặt Phương Chi Phàn như vậy, chút nắm chắc này hắn vẫn phải có.
“Tiểu Phương à, chờ đạo tắc bản thân ngươi hóa thành đạo vận Trớ Chú đúng là không đơn giản, đáng tiếc ngươi có trâu bò đến đâu cũng phải uống nước rửa chân của Tiểu Bố gia gia ngươi thôi…”
Khi nói đến ba chữ nước rửa chân, Lam Tiểu Bố đã lấy đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật ra, thi triển tước đoạt nguyền rủa. Cùng lúc đó, Lam Tiểu Bố vung tay đánh ra một đạo thần thông nhỏ xíu nhưng lại có thể cắt chém mọi thứ trong vũ trụ, Đại Thiết Cát Thuật.
Thậm chí Đại Thiết Cát Thuật còn có thể cắt chém cả một vũ trụ, chặt đứt bất cứ tinh cầu nào. Và tương tự cũng có thể chặt đứt mọi đạo vận, chặt đứt căn cơ đại đạo.
Lam Tiểu Bố lấy đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật ra, dựa vào Đại Thiết Cát Thuật cắt đứt liên hệ tâm thần của Phương Chi Phàn với đạo vận Trớ Chú tự thân của Phương Chi Phàn.
KHi Lam Tiểu Bố thi triển cướp đoạt nguyền rủa, toàn bộ đạo vận Trớ Chú vô cùng vô tận kia của Phương Chi Phàn đều bị đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật cuốn đi. Không chỉ như vậy, đạo vận Trớ Chú tự thân của Phương Chi Phàn và đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật hình thành nên một cầu nối. Theo cái cầu nối này, đạo vận Trớ Chú tự thân của Phương Chi Phàn không ngừng bị cướp đi.
“ĐẠo quyển Đại Trớ Chú Thuật? Đại Thiết Cát Thuật?” Phương Chi Phàn nhìn Lam Tiểu Bố lấy đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật ra, sâu trong lòng chẳng có chút mừng rỡ nào, mà chỉ có sợ hãi và hối hận.
Hắn ta muốn hoàn toàn nghiền ép Lam Tiểu Bố, cho nên mới lấy đại đạo Trớ Chú tự thân ra hóa thành đạo tắc Trớ Chú trấn áp Lam Tiểu Bố. Thật ra chính là muốn tốc chiến tốc thắng, xử lý Lam Tiểu Bố sớm một chút, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Nhưng hắn ta không ngờ được, Lam Tiểu Bố vậy mà lại dựa vào đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật cướp đi đạo tắc Trớ Chú tự thân của hắn, dựa vào Đại Thiết Cát Thuật chém đứt khống chế của hắn ta đối với đạo vận Trớ Chú tự thân. ĐỜi này thứ hắn ta tu luyện chính là đại đạo Trớ Chú, cắt đứt sự khống chế đạo vận Trớ Chú của hắn ta, chính là cắt đứt căn cơ đại đạo của hắn ta. Một khi bị Lam Tiểu Bố dùng đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật cướp đi căn cơ đại đạo Trớ Chú, hắn ta còn sống sót hay không là hai chuyện khác nhau.
Đã mất đi đạo vận Trớ Chú Thuật, một nhị chuyển Thánh Nhân như hắn ta ngay cả Ngụy Thánh cũng không bằng, Lam Tiểu Bố có thể dễ dàng trấn áp.
Nhưng hắn ta cũng không thể dùng đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật cướp đi đạo cơ đại đạo Trớ Chú của người khác, sao Lam Tiểu Bố có thể làm được, làm sao hắn biết được?
Phương Chi Phàn không thể nào suy nghĩ những chuyện này được nữa, hắn ta điên cuồng thiêu đốt tinh huyết và tuổi thọ. Hắn ta muốn tránh thoát khốn cảnh bị đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật trong tay Lam Tiểu Bố cướp đi đạo tắc Trớ Chú và vận may của bản thân hắn ta. Đáng tiếc là, có thần thông Đại Thiết Cát Thuật và đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật, tất cả chuyện hắn ta làm đều là phí công.
Phương Chi Phàn cảm thấy mình càng ngày càng suy yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là khôi phục thực lực, chỉ sợ ngay cả luân hồi hắn ta cũng không thể làm được.
Giờ phút này, Phương Chi Phàn hận không thể tát mình một bạt tai, hắn ta biết rõ Lam Tiểu Bố không dễ bắt, lại cứ muốn bắt Lam Tiểu Bố đi, sau đó mở thế giới của Lam Tiểu Bố ra. Còn thông qua cách này để trấn áp, từ lúc nào mà trong lòng hắn ta cho rằng Lam Tiểu Bố dễ đối phó như vậy chứ?
Lam Tiểu Bố mà dễ bắt như vậy, còn đến lượt Phương Chi Phàn hắn sao? Hắn ta bị đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật mê hoặc choáng váng đầu óc. Có lẽ lúc trước hắn ta thành công tính toán Côn Vi, đã khiến hắn ta có chút tự đại và buông lỏng cảnh giác…
KHông đúng, là Thiên Đạo Trường SInh giới không giúp hắn ta, vậy mà không hề xuất hiện tình huống nghiền ép quy tắc Thiên Đạo với Lam Tiểu Bố. Hắn là ĐẠo Quân của Trường Sinh Đạo Đình, chẳng lẽ đã bị Thiên ĐẠo Trường SInh giới từ bỏ sao?
Phương Chi Phàn liên tục hộc ra máu xám, hắn ta nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tránh được sự cướp đoạt đạo cơ đại đạo của Lam Tiểu Bố, nếu không hắn ta sẽ không có sau đó nữa.
Đề Phật Thánh Nhân đứng ở đằng xa quan sát hơi hé miệng, một hồi lâu sau mới thì thào nói, “ĐẠo quyển Đại Trớ Chú Thuật, thần thông Đại Thiết Cát Thuật, thật là lợi hại…”
Hắn ta nói lợi hại, không phải là thần thông khai thiên của Lam Tiểu Bố lợi hại, mà là thủ đoạn của Lam Tiểu Bố thật là lợi hại. Nếu như Lam Tiểu Bố trực tiếp sử dụng thần thông Đại Thiết Cát Thuật, muốn giết chết Phương Chi Phàn là hầu như không có khả năng. Nhiều nhất chỉ có thể đánh rắn động cỏ, khiến Phương Chi Phàn chạy thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận