Khí Vũ Trụ

Chương 2648 - Lại bị khóa lại. (2)

Hai đạo thần thông thông sát phạt mạnh mẽ va chạm vào nhau, Lam Tiểu Bố biết mình đã thành công, nếu như hắn lui về sau, Trường Sinh Kích của hắn nhất định sẽ bị gãy nát. Nhưng hắn không sợ hãi chút nào mà xông lên, biểu hiện ra lòng tin với Trường Sinh Kích không thể nào sánh được, trong sự va chạm giữa thần thông này và pháp bảo kia, Trường Sinh Kích của hắn cũng không bị đánh gãy.
Nhưng mà đạo tắc thần thông kinh khủng đánh tới, Lam Tiểu Bố nôn ra một ngụm máu, cả người bay ngược ra ngoài.
Lam Tiểu Bố biết, đây là vì thực lực của hắn thấp hơn đối phương.
Hôi Trực vừa đến đã bị hắn ám hại một lần, thực lực giảm đi rất nhiều. Cho dù như vậy, hắn cũng kém hơn Hôi Trực.
Một khắc sau, một đạo sát ỷ tử vong lại khóa chặt hắn, Lam Tiểu Bố hiểu ra đây là do Hôi Trực tận dụng khoảng thời gian này, lại dùng mũi tên màu xám kia khóa hắn một lần nữa.
“Ngươi kém hơn ta nhiều lắm, chỉ là chuyện của ta quá nhiều, ta lười lãng phí thời gian với ngươi.” Hôi Trực cười lạnh một tiếng, sát ý từ Vô Khư Tiễn trong nháy mắt đã ngưng luyện đến cực hạn.
ÁNh mắt Lam Tiểu Bố không hề dao động, kém hơn Hôi Trực sao? Hắn mới đến bước đại đạo thứ bảy mà thôi, còn Hôi Trực rất có thể đã nửa bước vào bước đại đạo thứ chín. Hơn nữa hắn cũng đang bị thương.
So với vừa rồi hắn bị một mũi tên kia khóa lại, giờ phút này lại bị cái mũi tên này khóa lại tiếp, tâm tình của Lam Tiểu Bố lại có biến hóa nghiên trời lệch đất.
Vừa rồi hắn bị mũi tên xám kia khóa lại, nếu như không phải Hôi Trực chủ động muốn hắn ném chiếc nhẫn này ra, hắn chết chắc. Mà bây giờ hắn lần nữa bị mũi tên này khóa lại, hắn chỉ muốn giữ lại cả Hôi Trực và mũi tên kia ở lại nơi này.
Bởi vì nơi này là không gian Khốn Sát của hắn, muốn ở trong không gian KHốn Sát này dùng sát thế khóa hắn lại, ha ha, cho dù Hôi Trực thật sự là bước đại đạo thứ chín cũng không thể làm được.
“Ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào ngờ được, ta có thể dùng Vô Khư Tiễn khóa ngươi lại bất cứ lúc nào. Cho người ba giây, lấy hết đồ ra đây, để ở trên lòng bàn tay. Ta lấy đại đạo của mình ra thề, ngươi tuyệt đối không còn cơ hội thứ ba đâu.” Giọng nói Hôi Trực lạnh lùng tuyền đến.
Cho dù đang nói chuyện, nhưng sát ý từ Vô Khư Tiễn khóa lại càng ngày càng nóng, cái cực nóng này khiến lĩnh vực của Lam Tiểu Bố cũng bắt đầu vỡ vụn.
Lam Tiểu Bố bình tĩnh nhìn chằm chằm Hôi Trực, “Ngươi cảm thấy nếu như ta có thể ngã ở một chỗ hai lần, vậy thì còn có thể đứng ở chỗ này sao?”
Hôi Trực nheo mắt, mặc dù hắn ta mỉa mai Lam Tiểu Bố, nhưng nếu Lam Tiểu Bố thật sự chỉ có chút bản lĩnh này, làm sao có thể đi được đến ngày hôm nay? Thậm chí còn tu luyện đại đạo tự thân thành công?
KHông đúng, nếu như Lam Tiểu Bố có thể tránh thoát một mũi tên này của hắn ta, vậy thì tuyệt đối sẽ không nói ra, nói ra lời này chính là vì muốn khiến hắn ta kiêng kị, khiến hắn ta phân tâm, sau đó tìm kiếm sơ hở của Vô Khư Tiễn mà chạy đi.
Hôi Trực cũng không nói nhảm tiếp nữa, sát ý của Vô Khư Tiễn càng ngày càng cường thịnh, quy tắc trong không gian cũng bắt đầu vỡ ra vì loại sát ý này.
“Khoan đã, đồ vật ta đưa cho ngươi…” Lam Tiểu Bố nói xong, chậm rãi giang hai tay ra. Bị sát ý kinh khủng của Vô Khư Tiễn nghiền ép, hắn không dám để Hôi Trực tiếp tục nữa.
Trong lòng bàn tay của hắn rõ ràng là một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này không có cấm chế, thần niệm của Hôi Trực quét qua là có thể nhìn thấy rõ ràng mọi đồ vật trong chiếc nhẫn này. Cho dù là đạo chủng Hồng Mông hay là đạo tắc mà hắn ta để ý đến, đều nằm trong chiếc nhẫn này.
Hôi Trực thở phào một hơi, đây là đồ vật để hắn ta bước vào bước đại đạo thứ chín, chỉ khi nào tận mắt nhìn thấy, mới có thể yên tâm được. Lam Tiểu Bố bị Vô Khư Tiễn của hắn ta uy hiếp, chủ động lấy đồ ra, rõ ràng lời nói vừa nãy chỉ là đang lừa gạt hắn ta. TRong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc nhẫn, Vô Khư Tiễn trong tay Hôi Trực lập tức bắn ra ngoài.
Đồ vật đang nằm trong thần niệm của hắn ta, không gian bị Vô Khư Tiễn của hắn ta khống chế, Hôi Trực khẳng định 100%, Lam Tiểu Bố không thể nào bóp nát chiếc nhẫn trong không gian sát thế từ Vô Khư Tiễn của hắn ta. Đừng nói là bóp nát chiếc nhẫn, sau khi Vô Khư Tiễn bắn ra, ngay cả di chuyển cũng khó khăn.
Thế như ng một khắc sau, sắc mặt Hôi Trực lập tức thay đổi.
Trước khi Vô Khư Tiễn bắn ra, mọi thứ đều do hắn ta và Vô Khư Tiễn khống chế, nhưng sau khi Vô Khư Tiễn bắn ra, không gian này dường như không còn là không gian do hắn ta khống chế nữa.
Tất cả mọi đạo tắc đại đạo trong không gian này đều không liên quan gì đến hắn ta, một loại đạo vận Khốn Sát đáng sợ bao trùm đến. Hôi Trực hoảng sợ phát hiện ra, Vô Khư Tiễn của mình lại trở nên vô cùng chậm chạp, giống như trong vùng không gian này có một cái thủ ấn vô hình đang chậm rãi nắm lấy Vô Khư Tiễn, mà đạo tắc đại đạo bộc phát từ Vô Khư Tiễn, đang từ từ yếu đi, chỉ trong nháy mắt đã không còn chút uy hiếp nào nữa.
KHông hay rồi, trúng kế, đây là không gian đại trận Khốn Sát của đối phương. Không đúng, phải nói là kết giới Khốn Sát của Lam Tiểu Bố. TRong một cái kết giới, tất cả quy tắc đại đạo đều là do đại đạo của đối phương diễn hóa ra, Hôi Trực hắn ta đứng ở chỗ này thêm một giây thì sẽ có thêm một giây nguy hiểm.
Ở trong thế giới quy tắc đại đạo của người ta, sao mà không nguy hiểm được? Nếu như hắn ta không có thủ đoạn bỏ chạy, hôm nay chết chắc.
Hôi Trực đâu còn dám tiếp tục đòi Lam Tiểu Bố lấy đồ ra nữa, hắn ta điên cuồng muốn lấy lại Vô Khư Tiễn, sau đó bỏ chạy.
Vô Khư Tiễn là chỗ dựa lớn nhất của hắn ta, tuyệt đối không thể nào bị Lam Tiểu Bố cướp đi ở đây được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận