Khí Vũ Trụ

Chương 314: Họa kích đáng sợ (2)

Phốc phốc! Hai đạo nhận mang xẹt qua thân thể Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố mới biết càng đến gần cự kích, không những bị công kích thần hồn, mà còn bị sát khí ngưng thực công kích. Những nhận mang này được hình thành từ lệ khí sát phạt xung quanh cự kích, cuối cùng biến thành sát ý ngưng thực.
Khi đến gần phạm vị mấy trượng xung quanh cự kích, nhận mang lại càng thêm dày đặc, có mấy đạo nhận mang xạt qua thân thể Lam Tiểu Bố, máu bắn ra thấm đẫm quần áo, hai đạo công kích thần hồn đánh vào Nguyên Thần của Lam Tiểu Bố. Thân thể Lam Tiểu Bố run rên, suýt chút nữa thì thức hải bị thất thủ.
Phun ra một ngụm máu, Lam Tiểu Bố miễn cưỡng giữ vững thức hải, đồng thời tụ tập chân nguyên, cả người liên tiếp tiến về phía trước mấy bước, sau đó không chút do dự cầm lấy thanh họa kích kia.
Một luồng hơi thở lạnh lẽo ập tới, Lam Tiểu Bố còn chưa kịp rút thanh họa kích này ra, đã cảm thấy thân thể mình như bị một dòng điện mạnh đánh trúng. Hỏi thở sát phạt hóa thành một con cự thú hung hãn, cự thú kia gầm thét há to miệng xông về phía Nguyên Thần của Lam Tiểu Bố. âm thanh sát phạt đáng sợ tựa như muốn hủy diệt toàn bộ vũ trụ kia nổ tung trong thức hải của Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố không hề suy nghĩ gì cả, liên tục phóng từng đạo Thần Hồn Thứ đánh về phía cự thú này, Thần Hồn Thuẫn cũng liên tục được tạo dựng nên, giờ khắc này hắn cảm nhận được cái chết đang đến gần.
Sự sống bị cự kích hút đi nhanh chóng, lực lượng công kích thức hải cũng mạnh thêm mấy lần. Không chỉ như vậy, sát ý trên họa kích còn điên cuồng xé rách thân thể Lam Tiểu Bố, trong khoảng thời gian ngắn, cả người Lam Tiểu Bố đều là máu.
Lam Tiểu Bố vẫn không buông tay ra, hắn biết rõ nếu như mình buông tay ra thì sẽ mất đi cơ hội lần này, mà càng quan trọng hơn là hắn không thể thả lỏng tay ra. Một khi hắn muốn buông tay mà tay không thể thả ra được, hắn sẽ mất đi tiên cơ, muốn dùng thần niệm xâm nhập vào trong kích này để luyện hóa nó, khả năng này không lớn lắm. Không thể luyện hóa được họa kích là chuyện nhỏ, hắn mơ hồ cảm nhận được mình không thể trốn thoát khỏi phạm vi công kích từ sát khí của họa kích. Đến lúc đó thì chỉ còn một con đường chết, nếu đã như vậy, còn không bằng liều mạng một lần.
Thả tay ra thì khỏi cần phải nói, sát ý đáng sợ xung quanh kích khiến hắn không thể nào dùng thần niệm xâm nhập vào được. Mà bây giờ vì hắn mượn nhờ vào khí thế vừa rồi, cho dù bị sát ý của họa kích làm bị thương, nhưng vẫn có một tia thần niệm xâm nhập vào trong họa kích.
Lam Tiểu Bố điên cuồng vận chuyển Đoán Thần Thuật rèn luyện Nguyên Thần của mình, đồng thời điên cuồng vận chuyển Bất Tử Quyết rèn luyện cơ thể, sau đó dồn tất cả tinh lực để luyện hóa thanh họa kích này.
Cho dù không ngừng rèn luyện Nguyên Thần và cơ thể, nhưng sát khí xung quanh thanh họa kích này quá mãnh liệt và hùng hậu, không ngừng xé rách Nguyên Thần và cơ thể của Lam Tiểu Bố.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố hiểu rất rõ tình hình của mình hiện giờ như thế nào, hắn nhất định phải hấp thu tất cả sát khí trên thanh họa kích này để rèn luyện Nguyên Thần và cơ thể của mình, một khi hắn hấp thu ít đi, Nguyên Thần và cơ thể của hắn sẽ vẫn bị thương.
Nhưng tu vi của Lam Tiểu Bố thật sự quá yếu, cho dù hắn đã dốc hết toàn lực, Nguyên Thần và cơ thể vẫn không ngừng bị xé rách. Lam Tiểu Bố biết, một khi bị thương đến mức cực hạn, hắn cũng không thể nào chịu đựng được, thân thể hắn sẽ sụp đổ, sau đó hắn cũng sẽ giống như những người trước đó, háo thành một bộ xương trắng xung quanh thanh họa kích này.
Chuyện này vẫn còn chưa đáng sợ, đáng sợ nhất là nếu như lúc này có người đến, vậy thì có thể dễ dàng đến gần cự kích, sau đó xử lý Lam Tiểu Bố hắn. Bời vì giờ phút này tất cả sát khí trên họa kích đều đã bị hắn hút đi, sẽ không trở thành uy hiếp đối với người khác.
Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, Lam Tiểu Bố đang nắm chặt cự kích cũng đã hoàn toàn trở nên đẫm máu, giống như một pho tượng không nhúc nhíc.
Trong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng lo lắng, cán cân đang không ngừng nghiêng về phía họa kích, mà hắn ngay cả việc sử dụng Vũ Trụ Duy Mô hay gọi Cổ Đạo giúp đỡ cũng không làm được.

Trên vùng đất rộng rãi ở Nguyên Châu Tây Vực, khắp nơi đều là mảnh hoang vắng. Chỉ có một chiếc phi thuyền pháp khí hạ phẩm đang lướt nhanh trên vùng đất hoang vu này, tốc độ không nhanh không chậm đi về phía tây hoang xuyên.
Đứng trên phi thuyền là một nữ tử có dáng người khá tiều tụy, hoặc là bởi vì quá tiều tụy, hoặc là đã nhìn thấu mọi việc. Cho nên khiến đôi mắt trên gương mặt nàng vô cùng nổi bật, mang vẻ đẹp an tĩnh như nước, không có chút hương vị bụi trần.
Người đứng trên phi thuyền chính là Liễu Ly đã rời khỏi Ám Loan chiểu, giờ phút này Liễu Ly đã lấy mặt nạ dịch dung xuống, nơi này là cực tây của Nguyên Châu, sẽ không có tu sĩ nào đến nơi này. Đi cả trăm vạn dặm ở cực tây Nguyên Châu, có đôi khi cũng chẳng thấy người sống nào.
Nơi Liễu Ly muốn đi chính là Lạc Kích cốc, cực tây của Nguyên Châu, nàng muốn đi gặp Lam Tiểu Bố một lần, có lẽ từ sâu trong lòng nàng còn không muốn bản thân chết nhanh như vậy, có lẽ nàng đã xem Lam Tiểu Bố là người bạn duy nhất rồi.
Theo lý mà nói, nàng muốn gặp Lam Tiểu Bố thì nên đến Mưu Bắc tiên thành mới đúng, chứ không phải là Lạc Kích cốc. Lam Tiểu Bố là thành chủ của Mưu Bắc tiên thành, chỉ có ở Mưu Bắc tiên thành mới thấy Lam Tiểu Bố.
Hoặc là khoảng cách giữa Mưu Bắc và Ám Loan chiểu thật sự quá xa, nếu như dùng pháp khí phi hành hạ phẩm này đi Mưu Bắc, có lẽ còn chưa đến nơi nàng đã chết ở trên đường rồi. Tu vi của nàng bây giờ đã tụt xuống đến Uẩn Đan cảnh, đối với nàng mà nói, sinh mạng của nàng đang đếm ngược từng ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận