Khí Vũ Trụ

Chương 2317 - Thập Phương Thế Giới.

Lần này Lam Tiểu Bố thậm chí ngay cả thần niệm cũng không mở rộng ra đã rơi trên mặt đất. Vốn dĩ Lam Tiểu Bố cho rằng mình sẽ xuất hiện trên quảng trường, quảng trường này nhất định là quảng trường truyền tống.
KHiến Lam Tiểu Bố kinh ngạc chính là, hắn lại xuất hiện ở trong một vùng dã ngoại hoang vu. Rõ ràng, đây là một cái truyền tống ngẫu nhiên, nói cách khác, sau khi ngươi cống hiến đạo quyển khai thiên đạt tiêu chuẩn, sẽ tùy ý bị truyền tống đến một nơi nào đó trong đại vũ trụ.
Nhưng mà Lam Tiểu Bố không có tâm tình suy nghĩ những thứ này, hắn đang vô cùng chấn động.
KHiến hắn chấn động không phải là nguyên khí thiên địa nồng đậm đến cực hạn, còn có quy tắc thiên địa vô cùng hoàn mỹ, càng không phải là sự tráng lệ, khắp nơi đều là phồn hoa nở rộ. Mà là trong thần niệm của hắn là một cái tinh cầu, suối dài sông rộng, biển hồ sa mạc, đầm lầy sông núi…
Mãi cho đến nay, trong ấn tượng của Lam Tiểu Bố, bất cứ giới vực nào cũng đều là mặt phẳng. Cái gọi là mặt phăng, đó chính là cho dù là núi non sông ngòi, hay là đại mạc đầm lầy, đều nằm trên mặt đất.
Hoàn toàn chính xác, hắn cũng từng được nhìn thấy một ít dòng sông treo trong hư không, thậm chí còn có biển cả trong hư không. Nhưng cái này cũng chỉ là số ít, hơn nữa còn có rất nhiều thứ phải dựa vào đại trận.
Thế nhưng ở nơi này, Lam Tiểu Bố cảm thấy đây không phải là một thế giới mặt phẳng, mà là một thế giới lập thể.
Lam Tiểu Bố đã từng nhìn thấy một vài phim bom tấn khoa huyễn, được chứng kiến nơi xa hoa trong phim bom tấn khoa huyễn, tiên sơn trôi nổi trong hư không, rừng rậm sâu trong đám mây. Nhưng tuyệt đối chưa từng nhìn thấy thật chân thực, xinh đẹp, khiến người ta chấn động như thế này
TRong thần niệm, đông đảo tinh cầu trôi nổi trong hư không… Không đúng, hư không là để nói đến vũ trụ bên ngoài tinh cầu, nơi này chỉ có thể nói là không trung. Trừ những thứ này ra, núi non sông ngòi lơ lửng giữa không trung càng nhiều vô số kể.
Chỉ là thần niệm của hắn đã bị áp chế rất nhiều, chỉ còn khoảng mấy vạn dặm mà thôi.
Thần niệm quét qua xung quanh một vòng, Lam Tiểu Bố có thể tưởng tượng, ở nơi này, tùy tiện tìm kiếm một nơi bế quan, hắn cũng có cơ hội bước vào bước thứ tư.
Hóa ra đây chính là đại vũ trụ, cái này thật sự xứng với ba chữ đại vũ trụ này.
Lam Tiểu Bố một đường di chuyển, cho dù là phường thị tạm thời, cũng là đạo thành chính quy. Những tinh cầu lơ lửng trên không tinh lục này, phần lớn đều là thế lực đạo tràng lớn, còn có một ít là đạo thành có loại hình tinh cầu.
Trên đường Lam Tiểu Bố đi, hầu như không hề nhìn thấy có vết tích đánh nhau. Nếu như không phải là quy củ ở nơi này rất nghiêm, thì chính là có người chuyên xóa đi dấu vết đánh nhau. Trên lý luận là không có người nào chuyện xóa đi dấu vết đánh nhau, bởi vậy có thể thấy được ở nơi này cực ít xảy ra đánh nhau, nói rõ quy củ của nơi này, quảng trường tinh lục ở bên ngoài kia không thể so sánh được.
Trên không đại vũ trụ có mấy mặt trời, Lam Tiểu Bố không biết rõ, nhưng mà hắn nhìn thấy có bốn mặt trời. Ngay sàu đó, Lam Tiểu Bố kinh ngạc phát hiện ra, nơi này mặt dù ban ngày khá dài, nhưng mà cũng có ban đêm. Mặt trời trên cao dường như không hề can thiệp vào chuyện của nhau, chia cắt ngày đêm ở nơi này vô cùng hoàn mỹ.
Đi dạo mấy ngày, trên đường đi Lam Tiểu Bố cũng gặp được rất nhiều tu sĩ. Thực lực của những tu sĩ này không yếu, thậm chí còn có một tên cường giả bước thứ tư. Nhưng mà tất cả những tu sĩ này đều có một đặc điểm, đó chính là nhìn quả ất hiền lành, không có loại cảm giác đề phòng cẩn thận mãnh liệt. Thậm chí khi Lam Tiểu Bố tìm đến tên cường giả bước thứ tư kia hỏi đường, đối phương cũng dừng lại, cẩn thận trả lời câu hỏi của Lam Tiểu Bố.
Cái này khiến Lam Tiểu Bố cảm thán không ngừng, Đại Hoang Thần Giới cũng vô cùng hài hòa, nhưng mà Đại Hoang Thần Giới là nhờ có luật pháp nghiêm khắc mới có thể hài hòa. Muốn định ra luật pháp cường đại, đương nhiên cần phải có thực lực cường đại. Mà hắn ở Đại Hoang Thần Giới, đã có được thực lực cường đại. Những người bên cạnh hắn nhét vào trong vũ trụ mênh mông thì không đáng gì, nhưng mà ở Đại Hoang Thần Giới, cũng là cường giả trong cường giả.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng đoán ra được nguyên nhân, thứ nhất là tài nguyên tu luyện ở nơi này thật sự phong phú đến đáng sợ, tài nguyên tu luyện phong phú như vậy, có ai mà nhàn đến nhức cả trứng cơ chứ, không có việc gì đi ra ngoài kiếm chuyện? Đối với người tu đạo mà nói, đáng giá nhất chính là thời gian. Không có chuyện gì, thì nhất định sẽ tìm một cái động phủ yên tĩnh, cố gắng bế quan tu luyện mới đúng.
Thứ hai, nơi này nhất định có luật pháp cực kỳ nghiêm khắc, nếu không cho dù tài nguyên tu luyện có phong phú, tu sĩ cũng sẽ tuân theo luậ trừng.
Ba ngày sau, sau khi quan sát đơn giản trong phạm vi trăm vạn dặm này một chút, Lam Tiểu Bố đi đến một nơi tên là Thần Tễ phường thị.
Trong tình huống bình thường, phường thị đều là lộ thiên, cho dù không phải lộ thiên, cũng sẽ dùng hộ trận đơn giản bao phủ lại một vùng, sau đó đông đảo tu sĩ ở nơi này bày quầy bán hàng giao dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận