Khí Vũ Trụ

Chương 1091 - Tiểu Bố gia gia nhà ngươi. (2)

Nhưng mà cho dù có chọn đi về phía có không gian dao động, Hoắc Chước cũng không giống như trước đó, trực tiếp bổ nhào về phía trước. Nếu như vô tình gặp phải bẫy rập, hắn có thể nhanh chóng lui ra ngoài.
Sau khi đi được mấy bước, Hoắc Chước lập tức ngừng lại, hắn mơ hồ cảm thấy có ai đó đang theo dõi hắn.
Lam Tiểu Bố ở trong Ẩn nặc Thần Trận nhìn thấy Hoắc Chước quả thật làm theo suy đoán lúc trước của hắn, lựa chọn đi tới nơi có bẫy rập. Bất cứ chuyện gì cũng sẽ không phạm sai lầm liên tiếp ba lần. Hoắc Chước cũng giống như vậy, lần thứ tư này hắn lựa chọn đi vào nơi có bẫy rập chân chính. Với tốc độ của Hoắc Chước, cho dù có kích phát trận pháp bẫy rập, có lẽ Hoắc Chước cũng có thể nhảy ra ngoài.
Không được, nhất định phải ném cho Hoắc Chước một chút mồi lửa.
Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố đột ngột ra tay, Thất âm Kích cuốn theo sát cơ cuồng bạo trực tiếp đánh vào phía sau Hoắc Chước.
Sát ý đáng sợ từ sau lưng ập đến, Hoắc Chước lập tức độn về phía trước theo bản năng.
Trong nháy mắt khi Hoắc Chước độn về phía trước, đã cảm thấy không ổn. Nếu như bản thân mình kích phát trận pháp bẫy rập, thế thì phải là sát ý ập đến từ đằng trước hoặc bên cạnh mới đúng, không thể nào là sát ý ập đến từ phía sau được. Còn một chuyện nữa, sát ý lần này khác với sát ý từ bẫy rập trong rừng bia. Sau khi tiến vào bẫy rập trong rừng bi, sát ý tồn tại ở trong không gian, chứ không phải khiến đáy lòng hắn phát lạnh như vậy.
Sát ý lần này khiến đáy lòng hắn phát lạnh, điều này nói rõ đạo sát ý này rõ ràng là đặc biệt nhằm vào Hoắc Chước hắn. Là có người muốn giết Hoắc Chước hắn, mới đột nhiên đánh lén hắn.
Đáng tiếc là, khi Hoắc Chước nghĩ thông suốt được những vấn đề này thì đã trễ, lần thứ tư hắn lại kích phát Khốn Sát Thần Trận trong rừng bia.
Lại là từng lớp từng lớp sát mang từ bốn phương tám hướng bao trùm đến, Hoắc Chước điên cuồng độn ra bên ngoài. Mấy lần trước đó mặc dù hắn bị thương, những cũng thông qua biện pháp tự cứu này mà xông ra ngoài Khốn Sát Thần Trận.
Nhưng lần này, Hoắc Chước vừa mới xông ra đã cảm thấy không đúng, sát ý kinh khủng hơn đang ập đến từ vị trí hắn sắp độn tới.
Vô cùng vô tận kích mang, vô cùng vô tận nhận mang không gian đảo lộn…
Sau đó hắn nhìn thấy một đống phù lục đập đến, những sát mang này toàn bộ là do phù lục kích phát ra. Nếu như đang ở trên mặt đất hoặc trên không, loại phù lục này cho dù có nhiều đến đâu, cũng chỉ khiến hắn bị thương nhẹ mà thôi, hắn hoàn toàn không xem trọng.
Nhưng nơi này không phải đất trống, nơi hắn đang đứng là không gian bên trong Khốn Sát Thần Trận. Mấu chốt là cái Khốn Sát Thần Trận này còn liên kết với những trận pháp bẫy rập khác trong rừng bia, hoàn toàn không phải đơn giản là chỉ cần phá trận là có thể ra ngoài.
Hai chân Hoắc Chước bị thương, di chuyển trong hư không cũng chậm chạp hơn rất nhiều. “Phốc!” Cuối cùng cũng có một đạo nhận mang trường kích xuyên qua ngực Hoắc Chước, bắn ra máu tươi. Cái này khiến thân hình Hoắc Chước khựng lại một chút.
Giống như phản ứng dây chuyền, sau đạo nhận mang trường kích này, lại có càng nhiều nhận mang phủ trời ngập đất đánh lên người Hoắc Chước.
Chỉ mười mấy giây trôi qua, cả người Hoắc Chước đã bê bết máu. Trong lòng hắn có chút tuyệt vọng, chỉ hy vọng phù lục từ bên ngoài ném tới sẽ ít đi một chút.
Một khắc sau Hoắc Chước đã biết mình quá ngây thơ rồi, phù lục từ bên ngoài ném đến chẳng những không giảm bớt, mà còn càng lúc càng nhiều.
Hoắc Chước sắp phát điên rồi, đây là giàu có đến mức nào chứ. Cho dù chỉ là thần phù cấp một, loại Thần Thông Phù Lục này cũng có giá cả vô cùng cao. Kích phát một lúc nhiều phù lục như vậy, phải tiêu tốn biết bao nhiêu thần tinh?
Lam Tiểu Bố quả thật ném ra càng ngày càng nhiều phù lục, ban đầu hắn có thể đồng thời kích phát mười mấy lá phù lục, sau đó, hắn phát hiện dùng thần niệm khống chế kích phát, có thể kích phát được trăm lá.
Khi Lam Tiểu Bố có thể một lần kích phát được 100 lá phù lục, Lam Tiểu Bố biết, thời gian chạy trốn tốt nhất của Hoắc Chước đã qua rồi.
“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?” Giờ phút này Hoắc Chước đã máu me khắp người, trong lòng hắn đã hiểu ra, trước đó hắn phán đoán sai mấy lần, không phải là lần kiểm tra này muốn lấy mạng hắn, mà là có người để mắt đến hắn, cố tình ở đây tính toán hắn.
“Tiểu Bố gia gia nhà ngươi, ngươi đã quên rồi sao? Bố gia ngươi và ngươi đã nói rồi, chờ ngươi đến tìm.” Lam Tiểu Bố từ trong Ẩn nặc Thần Trận bước ra, nhưng mà phù lục ném ra vẫn không hề giảm đi chút nào.
“Là ngươi!” Hai mắt Hoắc Chước đỏ bừng, chỉ kêu được hai chữ, đã bị sát mang từ Thần Thông Phù Lục kích phát ra bao phủ, sau đó bị cuốn vào trong Khốn Sát Thần Trận, biến mất không thấy đâu.
Lam Tiểu Bố thở phào một hơi, cuối cùng cũng xử lý được. Nếu không thì, một tu sĩ Thần Quân ở đằng sau theo dõi hắn, hắn thật sự có chút lo lắng.
Xem ra phù lục cấp thấp cũng hữu dụng, chỉ cần số lượng nhiều, cũng có thể đè chết Thần Quân.

“Tiểu tử này giỏi, thật sự có thể xử lý được một thần quân, lợi hại, lợi hại…” Thích Khai Thương không nhịn được vỗ tay một cái, giọng nói cũng không tự chủ mà cao hơn.
Sau khi nói xong, hắn như nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu nhìn một tên thế giới thần trẻ tuổi khác, “Tuyên Phủ, không phải ngươi nói Lam Tiểu Bố kia chỉ là một dục thần nho nhỏ không thể nào hãm hại được một thần quân hay sao? Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đi? Ha ha, ngươi cho rằng tất cả dục thần cảnh đều Dục Thần giống ngươi sao?”
Tuyên Phủ há hốc mồm, hắn không thể nào phản bác được, sự thật đang ở ngay trước mắt. Thậm chí Lam Tiểu Bố còn không tự mình ra tay, chỉ dựa vào một bó lớn phù lục đã có thể xử lý được một thần quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận